Chương 296: Lời cảnh cáo của bà Hoa (2)
Tuy trên đường đi cô không ngừng lau nước mắt, để dấu tay trên mặt không còn thấy rõ nữa, nhưng lúc đến y quán, Lạc Thiên và Lâm Chính vẫn nhận ra sự khác thường.
"Mặt em làm sao vậy?".
Lâm Chính đang ăn bữa sáng liền đặt bát mỳ trộn trong tay xuống, cau mày hỏi.
"Không có gì, chỉ là cãi nhau với bố em, ông ấy giận quá tát em một cái", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
"Bây giờ bố em vẫn đang bó bột, ông ấy là Na Tra sao?", Lâm Chính bất mãn với lời nói dối vụng về của Tô Nhu, lập tức vạch trần.
Tô Nhu ngập ngừng một lát mới kể rõ ràng nguyên nhân.
"Cái gì? Thật là đáng ghét! Đúng là mẹ nào con nấy, tên Hoa Mãn Thần kia là súc sinh, mẹ anh ta cũng chẳng có gì tốt đẹp!", Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bỏ đi Thiên Thiên, mình cũng không muốn chấp loại người đó!".
"Tiểu Nhu, cậu tưởng cậu không chấp loại người đó thì người ta sẽ không đến tìm cậu nữa sao? Cậu nhầm rồi, đây chỉ là cảnh cáo, lần sau bà ta cũng vẫn sẽ ra tay với cậu như vậy", Lạc Thiên nghiêm túc nói.
"Nhưng... mình cũng không biết nên làm thế nào...", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Lạc Thiên nhất thời á khẩu, lén nhìn Lâm Chính ở bên cạnh, cũng không nói gì nữa.
Hình như Tô Nhu nhớ ra gì đó, lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đưa cho Lâm Chính.
"Cái gì vậy?", Lâm Chính ăn một miếng mỳ trộn, nói lúng búng không rõ.
"Trong này là hai triệu tệ, em đã gửi tất cả tiền tiết kiệm và tiền bán nhà vào trong này. Hai triệu tệ còn lại em sẽ nhanh chóng trả cho anh", Tô Nhu nặn ra nụ cười.
"Hả? Tiểu Nhu, cậu bán nhà rồi sao? Vậy cậu ở đâu?", Lạc Thiên ngạc nhiên.
"Mình tạm thời dọn đến ở công ty, bây giờ Duyệt Nhan đã đi vào quỹ đạo, chắc là sẽ nhanh chóng có lợi nhuận. Cậu yên tâm đi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi", Tô Nhu nặn ra nụ cười.
Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ lo lắng, không nói gì.
Tô Nhu lại nói thêm: "Em để lại một phòng cho anh, anh có thể ở công ty với em".
Nói xong, cô có chút dè dặt nhìn Lâm Chính.
Lạc Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên.
Một lát sau, Lâm Chính khẽ gật đầu: "Anh biết rồi".
Lạc Thiên lập tức thở dài.
"Em có thể hỏi anh một việc không?", Tô Nhu chần chừ một lúc rồi vẫn lên tiếng.
"Em muốn hỏi anh làm sao mời được thần y Lâm, làm sao có bốn triệu tệ, đúng không?", Lâm Chính nói.
"Đúng vậy", Tô Nhu nghiêm túc gật đầu.
Lâm Chính trở nên do dự.
Anh tin rằng, nếu bây giờ anh nói cho Tô Nhu biết thân phận của anh, thì chắc chắn cô sẽ tin, nhưng cũng khó mà chấp nhận được.
Ngoài ra, nếu công bố chuyện này, thì chắc chắn phía Yên Kinh sẽ lập tức phát giác ra anh, dù sao người của nhà họ Hoa và người của Nam Phái đều đang ở Giang Thành, rất nhiều người đang nhìn vào đây, lúc này ra mặt thì không phải là chuyện tốt.
Sau khi cân nhắc kĩ càng, Lâm Chính quyết định tạm thời giữ bí mật, chờ đi Yên Kinh rồi sẽ nói hết với Tô Nhu.
"Bởi vì Chủ tịch Lâm nhìn trúng tài năng của anh", Lâm Chính bịa chuyện.
"Tài năng của anh?", Tô Nhu ngạc nhiên.
"Đúng, chắc em biết là anh cũng biết chút y thuật, Chủ tịch Lâm nhìn trúng kiến thức y học của anh, nên làm bạn với anh, và cho anh vay bốn triệu tệ vô điều kiện".
"Đơn giản thế thôi sao?", Tô Nhu cảm thấy khó tin.
"Đơn giản thế thôi", Lâm Chính khẳng định chắc nịch.
Tô Nhu vẫn có chút không chấp nhận được.
Nhưng cô nhanh chóng thở dài, nói rất nghiêm túc: "Nếu Chủ tịch Lâm chịu làm bạn với người như anh, thì anh cũng phải cố gắng, đừng phụ sự tin tưởng của anh ta dành cho anh. Bốn triệu tệ kia anh trả lại cho Chủ tịch Lâm đi, anh giúp em chuyển lời đến Chủ tịch Lâm, bảo anh ta cho chúng ta một tháng. Sau một tháng, em sẽ nghĩ cách trả hai triệu tệ còn lại cho anh ta".
"Tiểu Nhu, em không cần trả vội, không sao đâu", Lâm Chính nói.
"Đây là tiền của Chủ tịch Lâm, không phải là tiền của anh, tiền của người khác thì dù sao cũng đừng nợ quá lâu... Em về trước đây".
Tô Nhu nói rất nghiêm túc, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Nhưng đi đến cửa, cô bỗng dừng bước.
"Lâm Chính!".
"Sao vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
Chỉ thấy Tô Nhu hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh có thể được Chủ tịch Lâm đánh giá cao là cơ hội của anh. Hy vọng lần này anh có thể cố gắng, tranh thủ làm nên sự nghiệp, đừng khiến mọi người thất vọng nữa, được không?".
"Ớ...", Lâm Chính có chút không biết nên tiếp lời thế nào.
"Còn nữa, lần này... cảm ơn anh...", Tô Nhu lại nói một câu, rồi vội vã bỏ đi.
Lâm Chính sờ mũi, cười nhăn nhó.
Nhưng Tô Nhu vừa ra ngoài chưa được bao lâu...
Két!
Một tiếng phanh gấp vang lên.
Sau đó nghe thấy một tiếng nặng nề, rồi vô số tiếng kêu kinh sợ của người đi đường.
"Xảy ra tai nạn rồi! Xảy ra tai nạn rồi!".
Lâm Chính và Lạc Thiên nghe thấy thế đều sửng sốt, cùng lao ra ngoài.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trên đường, Lâm Chính kinh hãi biến sắc...
Chương 297: Lâm Chính nổi giận (1)
"Tiểu Nhu!".
Lạc Thiên hét lên rồi lao tới.
Chỉ thấy Tô Nhu lúc này đã nằm trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh, còn cách cô không xa là một chiếc xe con Chevrolet màu đen.
Đầu xe đã lõm xuống, trông rất thảm khốc.
Mọi người xung quanh xúm lại, người thì gọi xe cấp cứu, người thì báo cảnh sát.
Tài xế xuống xe, nhìn Tô Nhu, ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi đứng bất động ở bên cạnh, cũng không gọi điện thoại, chẳng khác nào người qua đường.
Lâm Chính chứng kiến cảnh này, đầu óc như muốn nổ tung, anh lao tới như điên, vội vàng nằm bò xuống kiểm tra tình hình của Tô Nhu.
"Nội tạng cô ấy bị va đập mạnh, phổi xuất huyết, mạch máu bị vỡ, tình hình rất nguy cấp! Tiểu Thiên, mau hơ châm!", Lâm Chính vội gầm lên.
"Được..."
Toàn thân Lạc Thiên run rẩy, lập tức lao vào y quán.
"Tất cả tránh ra!".
Lâm Chính vội vàng ôm Tô Nhu vào y quán.
Người đi đường vội vàng nhường lối.
Vào nhà trong, Lâm Chính lập tức đóng cửa lại, cởi quần áo của Tô Nhu ra, đồng thời bốc thảo dược cho vào miệng nhai, sau đó đắp lên vết thương của cô.
Nhưng đúng lúc này, Tô Nhu lại ho khù khụ, miệng không ngừng trào ra máu tươi, lỗ mũi lỗ tai cũng chảy máu.
Lạc Thiên đang hơ châm ở bên cạnh bật khóc.
"Đang yên đang lành sao lại thành thế này chứ?", cô ấy nức nở kêu lên.
Một giây trước vẫn còn yên lành, ra khỏi cửa liền gặp chuyện này...
Lâm Chính không nói gì, châm vừa hơ xong, anh liền cắm vào ngực Tô Nhu, sau đó lại dàn châm, vê xoay nhấc cắm một cách tỉ mỉ.
Chẳng mấy chốc, cả người Tô Nhu đã cắm mấy trăm cây châm bạc.
Mỗi cây châm bạc đều đang run lên nhè nhẹ, dường như có một luồng khí đang lay động chúng, vô cùng thần kỳ.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc, anh giơ hai bàn tay lên, để lơ lửng trên những cây châm bạc kia, sau đó hai cánh tay chuyển động rất nhanh, ngón tay nhanh chóng đưa qua đưa lại trên những cây châm bạc kia như con thoi.
Sau đó liền thấy những cây châm bạc kia lên rồi xuống, xuống rồi lên, châm như gió lại như điện, dường như có một con rồng bằng không khí đang chuyển động trên người Tô Nhu.
Lạc Thiên ở bên cạnh nhìn đến ngây người.
Cô ấy đã bao giờ được chứng kiến cảnh tượng quỷ dị và thần kỳ như vậy chứ?
Đây vẫn thuộc phạm trù châm cứu của Đông y sao?
Lâm Chính duy trì như vậy tròn 10 phút, trong 10 phút này, sắc mặt Tô Nhu tốt hơn rất nhiều, miệng cũng không còn trào máu ra nữa, ngay cả hơi thở gần như sắp đứt cũng trở nên đều đều.
Thần châm!
Đúng là thần châm!
Lạc Thiên nổi cả da gà!
Cô ấy tin chắc dù ông nội mình có luyện thêm 10 năm, thì e là cũng không có thuật châm cứu đáng sợ như vậy!
Một lát sau, Lâm Chính dừng lại, nhưng ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Màn châm cứu vừa rồi gần như đã rút cạn sức lực của anh.
"Đây... đây là gì vậy?", Lạc Thiên vô thức hỏi.
"Du Long Châm Pháp...", Lâm Chính yếu ớt đáp.
Du Long Châm Pháp?
Lạc Thiên lẩm bẩm, nhưng cô ấy chưa từng nghe nói đến, đành hỏi tiếp: "Tình hình của Tiểu Nhu sao rồi? Cô ấy không sao chứ?".
"Cũng may được cấp cứu ngay, tạm thời ổn định rồi...", Lâm Chính khó nhọc bò dậy.
Lạc Thiên vội vàng đỡ anh.
Đúng lúc này...
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, kéo tấm rèm lên che Tô Nhu lại, rồi nói với Lạc Thiên: "Giao Tiểu Nhu cho cô đấy, cô chăm sóc cô ấy, để tôi ra ngoài xem sao".
"Được", Lạc Thiên có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Chính mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài là hai đồng chí mặc đồng phục cảnh sát, tài xế kia vẫn đứng bên cạnh. Xe cấp cứu đã đến, nhưng có Lâm Chính và Lạc Thiên ở đây, chỉ cần tình hình ổn định, thì cũng không cần đến bệnh viện ngay.
"Chào anh, xin hỏi anh là bác sĩ ở đây sao? Tình hình của nạn nhân sao rồi?", một đồng chí hỏi.
"Người gặp tai nạn khi nãy là vợ tôi, vừa rồi tôi đã tiến hành cấp cứu cho cô ấy, các anh tạm thời không tiện vào", Lâm Chính lạnh lùng nhìn gã tài xế kia, nói.
"Hóa ra anh là chồng của nạn nhân, vậy thì dễ giải quyết rồi", đồng chí kia gật đầu, rồi hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Sự việc nhanh chóng được xác định là một vụ tai nạn giao thông đơn giản, hiện giờ Tô Nhu cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, sau khi kiểm tra thì gã tài xế kia cũng không có nồng độ cồn hay ma túy, nên việc cần làm tiếp theo là thương thảo chuyện bồi thường.
Nhưng theo Lâm Chính thấy thì đây không phải là một vụ tai nạn giao thông đơn giản.
Chương 298: Lâm Chính nổi giận (2)
Anh nhìn biển số chiếc xe Chevrolet kia, rồi lại nhìn tài xế, nói chuyện được vài câu, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Biển số xe đến từ Quảng Liễu, và gã tài xế này cũng nói giọng Quảng Liễu.
Sáng sớm ra sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ? Hơn nữa con đường này hẹp như vậy, ai lại lái xe nhanh như điên thế chứ?
Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lát rồi nói: "Hai đồng chí có thể cho tôi nói vài câu với anh này không?".
"Không được", hai người họ lập tức từ chối.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không có hành động gì quá khích đâu, huống hồ vợ tôi cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng, tôi không cần phải động đến anh ta, làm vậy chẳng phải tôi sẽ không lấy được tiền bồi thường sao?", Lâm Chính cười nói.
Hai người chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lâm Chính bước thẳng về phía gã tài xế.
Hắn vẫn có chút kiêng dè, không khỏi lùi lại một bước.
"Đừng lo, tôi sẽ không động đến anh", Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Ít nhất là sẽ không ở đây".
"Cậu muốn làm gì?", gã tài xế cau mày.
"Là nhà họ Khai phái anh tới chứ gì?", Lâm Chính hỏi.
Gã tài xế thả lỏng, cũng nhỏ giọng đáp: "Phải thì làm sao nào? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, đây chỉ là khởi đầu, cậu mới là người cuối cùng mà cậu chủ Khai muốn xử lý".
"Khai Mạc đang ở đâu?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Liên quan gì đến cậu? Cậu sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ tàn phế thôi", gã tài xế cười nhạt nói.
"Tôi có trở thành tàn phế hay không thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn anh sắp trở thành người chết rồi", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, gã tài xế liền biến sắc, lạnh lùng hỏi: "Ý cậu là sao?".
Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại mấy bước, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm đầy dữ tợn.
"Này, cậu nói rõ ràng cho tôi! Ý cậu là sao?".
Gã tài xế kia cuống lên, lập tức bước tới định hỏi Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này...
Bíp bíp bíp!
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
Sau đó liền thấy một chiếc xe con lao vào đám người, tông trúng gã tài xế kia một cách chuẩn xác.
Phịch!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Tất cả mọi người xung quanh đều giật nảy mình, nhao nhao lùi lại.
Gã tài xế bị chiếc xe con đang lao tới tông bay đi, húc vào chiếc xe của gã, bị kẹp thành nhân bánh, chết ngay tại chỗ.
Hai đồng chí cảnh sát hoảng lên, lập tức xông tới khống chế tài xế.
Tài xế lập tức xuống xe, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Mọi người ở hiện trường gọi ngay xe cấp cứu.
Nhưng tài xế tông Tô Nhu đã bị đâm thành một đống nát bét, xe cấp cứu tới cũng chỉ để nhặt xác.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng nhìn đống nát bét kia, xoay người bước vào y quán.
"Chủ tịch Lâm", một người ở bên cạnh bước ra, chính là đàn em của Cung Hỉ Vân.
"Làm tốt lắm, lập tức tìm kiếm người nhà họ Khai và nhà họ Việt trong toàn thành phố cho tôi", Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tuy tôi không có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhu, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ tôi. Lần này tôi không muốn nương tay nữa, nếu bắt được người của nhà họ Khai và nhà họ Việt thì đánh tàn phế hết cho tôi, không chừa một ai".
"Vâng".
"Ngoài ra, bảo Cung Hỉ Vân chuẩn bị đi, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến thăm nhà họ Khai", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người kia nghe thấy thế thì nín thở, nhưng không dám cãi lại, vội vàng gật đầu: "Vâng, Chủ tịch Lâm".
Người của Cung Hỉ Vân vội vã rời đi.
Lâm Chính quay lại y quán.
"Lâm Chính, bên ngoài lại xảy ra chuyện gì vậy?", Lạc Thiên ở trong phòng có chút hoảng hốt hỏi.
"Không có gì, không sao đâu".
Lâm Chính mỉm cười, an ủi nói.
Ánh mắt Lạc Thiên có vẻ nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, cũng không ra xem.
Hai người lại xử lý qua loa cho vết thương của Tô Nhu, rồi mặc quần áo cho cô, sau đó đưa đến bệnh viện.
Đương nhiên, lần này Lâm Chính trực tiếp hạ lệnh cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ta đích thân đến bệnh viện trông chừng vợ mình.
Cung Hỉ Vân lập tức dẫn theo người của mình, luân phiên canh gác ở bệnh viện 24 tiếng.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.
Anh biết, nếu không giải quyết mối đe dọa ở Quảng Liễu, thì anh không thể yên ổn ngày nào.
Anh cũng không phải là người thích bị động, đối phương đã tìm đến tận Giang Thành, nếu còn không hành động thì chỉ có ngồi im chờ chết.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị hành động, thì Mã Hải gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Chủ tịch Lâm, phía Từ Thiên xảy ra chuyện rồi", bên kia điện thoại, Mã Hải ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc nói.
Chương 299: Còn hi vọng không? (1)
Vào lúc này, sao Từ Thiên lại xảy ra chuyện chứ? Lâm Chính chau mày, cảm giác có gì đó sai sai.
“Tình hình rốt cuộc là thế nào?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.
“Từ Thiên có hai trợ thủ đắc lực nhưng không biết vì sao mà hai người này đột nhiên phản chủ. Bọn họ kiểm soát quyền lực trong tay Từ Thiên, hơn nữa còn lợi dụng thủ đoạn của mình để thao túng một lượng lớn cổ phần của công ty ông ta. Hiện tại Từ Thiên không chỉ gặp rủi ro về tài chính mà thậm chí còn không chỉ huy được cấp dưới. Hơn nữa nghe nói hai người này còn định xử lý gọn Từ Thiên, giờ ông ta và gia đình đã phải đi trốn trong một căn biệt thự ở Nam Thành, may mà ông ta cảnh giác, nếu không đã xong đời rồi".
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn đanh mặt: “Lập tức đưa người tới Giang Thành, ông cho người bảo vệ họ”.
“Dạ”, Mã Hải đáp lại, sau đó hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nhưng mà chủ tịch Lâm, chuyện này của Từ Thiên không hề đơn giản như cậu nghĩ”.
“Sao thế? Lẽ nào thuộc hạ của Từ Thiên biết được ông ta xảy ra rắc rối nên mới làm loạn?”, Lâm Chính chau mày.
“Đúng là có một phần nguyên nhân là như vậy, nhưng còn có một nguyên nhân khác”.
“Nguyên nhân gì?”
“Nam Phái”, Mã Hải nói nhỏ.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì chau mày và nhắm mắt lại.
Nam Phái…Đúng là vậy thật.
Từ Thiên làm ăn ở Nam Thành lâu như vậy, có thể nói là đã có chỗ đứng vững vàng ở đây. Dù ông ta có gặp rắc rối ở Giang Thành thì vẫn có thể giữ vững được cục diện ở Nam Thành khi dựa vào Từ Nam Đống, còn không được nữa sẽ có thêm ông cụ Từ, vốn chẳng có gì phải lo lắng.
Hơn nữa, Từ Thiên cũng đã quay về ngay lập tức rồi. Thế nhưng lúc ông ta quay về thì vẫn không thể xoay chuyển được tình hình mà ngược lại khiến tình hình càng tệ đi, tới mức không thể nào làm rõ được vấn đề được nữa.
Lâm Chính đang sử dụng thuật phân thân, lúc này vẫn chưa thể đi Nam Thành để xử lý ngay được. Anh phải dọn dẹp sạch sẽ các thế lực tới từ bên ngoài ở Giang Thành trước đã, nếu không để bị thất thế thì hỏng hết.
Xem ra phải nhanh chóng hành động rồi. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì Lâm Chính sẽ bị các thế lực khác nuốt chửng mất.
“Không thể chần chừ thêm được nữa”, Lâm Chính đanh mắt, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Anh gọi điện cho Lạc Thiên bảo cô mấy ngày này ở lại bệnh viện để Cung Hỉ Vân có thể bảo vệ sự an toàn cho cô. Lúc này địch trong bóng tối, anh ở ngoài sáng. Một khi có xảy ra chuyện thì sẽ rất bất lợi cho anh
Tuy nhiên, muốn thay đổi tình thế cũng không phải điều gì quá khó khăn. Lâm Chính ngồi vào xe, đi về phía Quảng Liễu.
Trên đường đi, anh mở điện thoại, tìm số điện thoại của Trương Trung Hoa trong đoạn chát lúc trước với Tô Nhu, sau đó lập tức bấm gọi. Gọi một hồi lâu mới có người nghe máy.
“Cậu là…”, ông cụ Trương nói giọng khàn khàn.
“Ông ngoại, là cháu Lâm Chính”, Lâm Chính lên tiếng.
“Lâm Chính sao?”, Trương Trung Hoa bất ngờ.
“Ông ngoại, chỗ ông thế nào rồi?”, Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không…không có gì…”, Trương Trung Hoa mỉm cười, giọng nói có phần miễn cưỡng, hơn nữa còn nhanh chóng đổi chủ đề: “Lâm Chính, cháu…cháu và Tô Nhu vẫn chưa ly hôn à?”
“Ly hôn? Tại sao ông lại hỏi thế?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“À…thì…ông chỉ tiện hỏi thôi mà”, Trương Trung Hoa mỉm cười.
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác có gì đó sai sai. Anh chần chừ: “Ông ngoại, giờ cháu lập tức tới nhà họ Trương, cháu có vài vấn đề cần hỏi ông”.
“Tới nhà họ Trương sao? Đợi…đợi đã, Lâm Chính! Cháu…đừng tới…ông không tiện cho lắm…”, Trương Trung Hoa cuống cả lên.
Lâm Chính vốn định tắt máy bỗng khựng lại, sau đó trầm giọng hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Ông nói rõ cháu nghe”.
Trương Trung Hoa im lặng, sau đó thở dài.
“Haizz, thôi thì ông nói thật vậy! Ông…bị gia tộc cấm túc rồi”.
“Cái gì?”
Chương 300: Còn hi vọng không? (2)
Lâm Chính sững sờ, tay lái vô lăng bỗng run lên.
“Sau khi mọi người rời đi, ông vốn định gây dựng lại nhà họ Trương, xử lý bà cụ một trận. Nào ngờ nhà họ Đỗ tới, bọn họ chất vấn chuyện liên quan tới Nhiễm Tái Hiền. Bọn họ đổ hết trách nhiệm lên nhà họ Trương. Nhà họ Đỗ ra tay, nhà họ Trương chỉ biết chấp nhận cơn giông tố này. Ông vốn định đối đầu tới cùng với nhà họ Đỗ, cùng lắm thì chẳng còn gì, thế nhưng bà cụ lại tìm các hợp tác với cá nhà đó, cấm túc ông. Nhà họ Đỗ đã cho nhà họ Trương không ít lợi lạc. Giờ cả gia tộc đều nghe lời bà cụ đó. Haizz….giờ ông…đã là kẻ vô dụng mất rồi".
Ông cụ than thở mãi không thôi. Nghĩ tới bản thân từng là kẻ vang danh một thời giờ lại bị một bà cụ khống chế, cảm giác thật bất lực làm sao.
Lâm Chính im lặng một hồi rồi trầm giọng: “Nhà họ Đỗ và nhà họ Trương hợp tác gì vậy ạ?”
“Lâm Chính, cháu hỏi nhiều vậy làm gì?”, ông cụ Trương ý thức được có gì đó bất ổn. Một chàng rể bất tài tự dưng sao hỏi nhiều thế?
“Cháu chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nếu nhà họ Đỗ ra mặt vì Nhiễm Tái HIền thì theo lý mà nói sao họ phải cần hợp tác với nhà họ Trương chứ? Không phải nhà họ Trương là kẻ địch của họ sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhà họ Trương nào xứng làm kẻ địch với nhà họ Đỗ. Nhà họ Đỗ xử lý chúng ta khác gì dễ như trở bàn tay? Bọn họ khinh thường thì có. Họ làm vậy chẳng qua là muốn thông qua chúng ta để thiết lập một nguồn lực nhánh mà thôi”, ông cụ Trương thở dài.
“Một nguồn lực nhánh ngoài sao?”
“Đúng”, ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Theo như ông biết, lần này nhà họ Đỗ cử người tới phía Nam nói là báo thù cho Nhiễm Tái Hiền nhưng trên thực tế thì đó là cái cớ, mục tiêu thật sự của họ là tập đoàn Dương Hoa”.
“Dương Hoa?”, ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.
“Nhóc à, cháu hỏi nhiều quá. Có những việc cháu không cần biết chi tiết. Giờ cháu đang ở ngoại tỉnh phải không? Ở yên đó đi, đừng tới Quảng Liễu, cũng đừng về Giang Thành, tìm nơi tốt mà sống đi”, ông cụ Trương khuyên nhủ.
Chẳng trách lúc Tô Nhu xảy ra chuyện thì nhà họ Trương cũng không có phản ứng gì. Hóa ra ông cụ tự mình còn khó giữ mạng, làm gì có thể giúp Tô Nhu chứ. Nghe ông cụ nói vậy Lâm Chính bỗng đoán ra được điều gì đó.
“Tô Nhu bảo cháu rời khỏi Giang Thành là do ông nói phải không?”, anh nói giọng khàn khàn.
“Cũng hết cách mà. Nhà họ Khai và nhà họ Việt chuẩn bị báo thù bọn cháu. Nghe Tô Nhu nói vị chủ tịch Lâm đó không chịu ra tay, vì vậy giờ chỉ biết lên kế hoạch cho cháu rời khỏi Giang Thành, tránh xa hai nhà đó mà thôi. Ông vốn định bảo Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng tới chỗ ông để lánh nạn, thế nhưng cũng xảy ra chuyện rồi. Lâm Chính, đúng vậy, là ông bảo Tô Nhu và cháu ly hôn thế nhưng ông dựa vào lương tâm có thể nói ông không hề có thành kiến với cháu. Ông làm vậy vì muốn bảo vệ cháu…”, Trương Trung Hoa thở dài, vô cùng bất lực.
Lâm Chính lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Cháu biết rồi, cảm ơn ý tốt của ông. Có điều bố mẹ vợ xảy ra tai nạn có lẽ không phải do ngẫn nhiên. Tô Nhu cũng vậy. Tất cả đều sản phẩm của Khai Mạc cả. Ông ngoại, giờ cháu đi xử lý nhà họ Khai. Ông đợi cháu giải quyết xong sẽ tới tìm ông. Có lẽ nhà họ Đỗ đang ở chỗ ông. Cháu sẽ hỏi cho ra nhẽ. Rốt cuộc bọn họ có tài cán gì mà dám tới Giang Thành động vào cháu”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Lâm Chính, Lâm Chính!”
Trương Trung Hoa cuống cả lên. Thế nhưng vô ích vì Lâm Chính đã tắt máy rồi.
“Thằng nhóc này, muốn chết đến thế cơ à?”, Trương Trung Hoa tắt máy, lầm bầm ngồi xuống.
“Thưa ông, bà gọi ông đi ăn cơm ạ! Khách đã ngồi vào chỗ rồi”, lúc này một người của nhà họ Trương tới cung kính nói.
“Ăn cơm! Ăn bằng niềm tin à? Kêu chúng nó biến! Biến hết đi”, Trương Trung Hoa tức giận gào lên, sau đó gạt sạch sách trên bàn xuống đất.
Choang…
Ly trà vỡ tan tành, sách vở bay tứ tung, trông vô cùng lộn xộn. Người giúp việc tái mặt, vội vàng cúi người lui ra.
Lúc này quản gia bước vào. Ông ta lẳng lặng nhặt sách dưới đất lên, thu dọn những mảnh sành. Cứ thế ông ta không nói gì.
“Nói xem…nhà họ Trương còn hi vọng không?”, .úc này ông cụ đang nhìn ra cửa sổ bỗng lên tiếng.
Ông quản gia đứng ngây ra sau đó lắc đầu rồi đi ra ngoài. Trương Trung Hoa lại thở dài. Ông cụ đã già thật rồi…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK