Mục lục
Cửu Long Đoạt Vị- Tuyệt Thế Thái Tử - Hạ Thiên (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cung nỏ xé gió vang lên chói tai, tạo thành âm thanh chết chóc nhất trong trời đất.

Ở cự ly gần, bốn mươi mũi tên nỏ giống như một tổ ong bắp cày phát động cuộc tấn công áp đảo vào Tả Ngạn.

Sở dĩ phương pháp tác chiến của bọn họ khác với ky binh hạng nặng của Đại hạ là bởi vì... bọn họ là ky binh được Hạ Thiên huấn luyện.

Vương gia đã từng dạy ở trên đường: Kẻ địch thích bay lên không trung phát động tấn công chính là kẻ ngu ngốc. nhất, bởi vì sau khi bay lên không, chân không thể chạm đất, không có sức mạnh của chân, không có cách nào để biến hóa, chỉ là một mục tiêu sống, trực tiếp sử dụng cung tên và cung nỏ bản là cách tiêu diệt địch hiệu quả nhất.

Quả nhiên, Vương gia đã nói không sai.

“Phốc phốc phốc...”

Sau khi mũi tên sắc nhọn bay lên không trung, Tả Ngạn bị hơn ba mươi mũi tên nỏ bản trúng, giống như một con chim lớn bị mũi tên của thợ săn bắn trúng, từ trên trời rơi xuống đất.

“Đau quá...”

Tả Ngạn giống như một mảnh giẻ rách thủng lỗ chỗ, cả người đầy máu, hẳn ta không cam lòng hét lên: “Tại sao các. ngươi không dùng mã thương đâm ta?”

“Chết tiệt!”

“Ầm..”

Hắn ta nặng nề ngã xuống trước đội ky binh hạng nặng, máu tươi chảy ra từ miệng, hắn ta nhìn lên trời với đôi mắt mờ mịt, giống như đang hồi quang phản chiếu, vẫn còn cầu xin: “Vương gia, Tả Ngạn ta vốn dĩ đường đường chính chính thăng quan phát tài bằng cách giết địch, cho dù chết trận trên sa trường thì người khác vẫn phải dựng ngón tay cái khen một câu, đúng là một hảo hán tử!”

“Nhưng ta bị ma quỷ làm mờ lý trí, muốn đi đường tắt, đã làm nhiều chuyện ác vì Thái tử, giết rất nhiều người vô tội lương thiện, phạm phải tội ác tày trời... thật đúng là đáng chết!”

“Vương gia, ta hiểu lý lẽ mà ngươi đã nói!”

“Ta đáng chết!”

“Nhưng người sắp chết sẽ nói điều tốt đẹp, ta thật sự là kẻ thối nát sao?”

“Thật sự không đáng được tha thứ sao?”

Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Đúng, ngươi là kẻ thối nát!”

“Nếu như muốn cầu xin tha thứ, hãy đi đến âm tào địa phủ trong truyền thuyết, tìm những người bị ngươi giết hại mà cầu xin tha thứ đi!”

“Nếu như truyền thuyết này thật sự tồn tại.”

Hai mắt Tả Ngạn sáng lên: “Được, nếu như có thể sống lại một lần nữa, ta sẽ không bao giờ làm kẻ thối nát nữa!”

Nói xong, hắn ta ngừng thở.

Lúc này.

Giọng nói của Lô Thụ từ trong đám ky binh truyền tới: “Ky binh hạng nặng, tấn công!”

“Ầm ầm ầm..”

Chiến mã từ từ tăng tốc về phía trước, bắt đầu phát động tấn công.

Ởphía sau.

Hạ Thiên cũng dẫn đầu những thiếu niên tàng kiếm và tử sĩ của phủ Tư Mã xông tới, cùng nhau phát động tấn công.

“Giết..."

Bọn lính mặc giáp biết không thể nhẫn nhịn: “Liều mạng với bọn họi”

Bộ binh muốn đối đầu với ky binh thiết giáp hạng nặng chính là đang tìm đường chết.

“Phốc phốc phốc...” Ky thương xuyên qua cơ thể của bọn chúng.

Từng người một, từng người một, cho đến khi tất cả kẻ địch bị tiêu diệt.

Ngay sau đó. Trận chiến trên núi Nhị Long kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK