“Vù vù vù..."
Gió của Thập Vạn Đại Sơn thổi qua cánh cửa mà Tô Kỳ mở ra vào trong, khiến ngọn đèn dầu bên trong đại sảnh lập lòe.
Lúc này, ánh sáng phát ra từ ngọc ấn trên tay Tô Kỳ càng thêm chói mắt dưới ánh nến.
Đây là ngọc tỷ Cửu Long đầu tiên mà Hạ Thiên lấy được từ trại cướp trên núi Nhị Long.
Bỗng nhiên.
“Xoẹt...”
Bóng dáng hắc y nhân lao đến chỗ Tô Kỳ, vươn đôi tay gầy gò ra: “Để lão phu nhìn xeml”
“Hừ...”
Nam tử trung niên phía sau Tô Lão đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Tô Kỳ, đánh ra một chưởng: “Làm càn!”
“Âm..”
Chân khí của hai võ giả hạng nhất va chạm vào nhau, kình khí bắn ra khắp nơi, dập tắt vài ngọn đèn trong đại sảnh.
“Âm..” Bóng dáng của hắc y nhân bị đánh bay ra ngoài.
Thân hình ông ta chật vật, khí huyết trong lồng ngực sôi trào, giãm phải tảng ề phía sau chín bước rồi mới dừng lại.
đá nhô lên trên mặt đất
Hắc y nhân lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nghiêm nghị: “Tô Tuần,
không thể ngờ rằng chân khí của ngươi lại thâm hậu như vậy!”
Tô Kỳ lạnh lùng nói: “Nhị tổng đốc, chỗ này không phải thành Hoang Châu, không phải nơi ngươi có thể hoành hành!”
“Nếu ngươi còn dám ra tay, ta sẽ đánh chết ngươi!” “Ha ha ha...” Tô Kỳ mỉm cười, bật ngón tay cái lên: “A phụ, người lại lợi hại rồi!”
Sau đó, nàng ta đặt ngọc tỷ Cửu Long trước mặt Tô Lão: “A gia, hắn tên là Hạ Thiên.”
“Là đứa con thứ chín của hoàng đế Đại Hạ, mẫu thân của hắn là công chúa Đại Tân!”
Tô Lão gật đầu, cầm ngọc tỷ được truyền thế lên, lật lại, nhìn xuống đáy của ngọc tỷ, vẻ mặt trịnh trọng thì thâm: “Nhận mệnh trời ban, vĩnh viễn trường tồn.”
“Một góc ngọc có vết xước nhỏ, là một trong những ngọc tỷ chính phẩm được truyền từ đời này sang đời khác.”
“Hạ Thiên... nhận mệnh trời ban...” Tô Lão lẩm bẩm trong miệng, trong mắt đầy suy tư.
Tô Kỳ nghe thấy “hai chữ thiên” cùng vang lên, không khỏi tò mò: “A gia, tên của Hoang Châu Vương có liên quan đến ngọc tỷ truyền thế này sao?”
Tô Lão gật đầu! Sau đó lại lắc đầu! Giống như đang đẳn đo không thể xác nhận được!
'Tô Kỳ cảm giác như có ngàn móng vuốt mèo đang cào vào lòng mình: “A gia, rốt cuộc là có hay không?”
Tô Lão lắc đầu: “Khó nói được!”
“Không thể nói chính xác!”
Gió của Thập Vạn Đại Sơn thổi qua cánh cửa mà Tô Kỳ mở ra vào trong, khiến ngọn đèn dầu bên trong đại sảnh lập lòe.
Lúc này, ánh sáng phát ra từ ngọc ấn trên tay Tô Kỳ càng thêm chói mắt dưới ánh nến.
Đây là ngọc tỷ Cửu Long đầu tiên mà Hạ Thiên lấy được từ trại cướp trên núi Nhị Long.
Bỗng nhiên.
“Xoẹt...”
Bóng dáng hắc y nhân lao đến chỗ Tô Kỳ, vươn đôi tay gầy gò ra: “Để lão phu nhìn xeml”
“Hừ...”
Nam tử trung niên phía sau Tô Lão đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Tô Kỳ, đánh ra một chưởng: “Làm càn!”
“Âm..”
Chân khí của hai võ giả hạng nhất va chạm vào nhau, kình khí bắn ra khắp nơi, dập tắt vài ngọn đèn trong đại sảnh.
“Âm..” Bóng dáng của hắc y nhân bị đánh bay ra ngoài.
Thân hình ông ta chật vật, khí huyết trong lồng ngực sôi trào, giãm phải tảng ề phía sau chín bước rồi mới dừng lại.
đá nhô lên trên mặt đất
Hắc y nhân lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nghiêm nghị: “Tô Tuần,
không thể ngờ rằng chân khí của ngươi lại thâm hậu như vậy!”
Tô Kỳ lạnh lùng nói: “Nhị tổng đốc, chỗ này không phải thành Hoang Châu, không phải nơi ngươi có thể hoành hành!”
“Nếu ngươi còn dám ra tay, ta sẽ đánh chết ngươi!” “Ha ha ha...” Tô Kỳ mỉm cười, bật ngón tay cái lên: “A phụ, người lại lợi hại rồi!”
Sau đó, nàng ta đặt ngọc tỷ Cửu Long trước mặt Tô Lão: “A gia, hắn tên là Hạ Thiên.”
“Là đứa con thứ chín của hoàng đế Đại Hạ, mẫu thân của hắn là công chúa Đại Tân!”
Tô Lão gật đầu, cầm ngọc tỷ được truyền thế lên, lật lại, nhìn xuống đáy của ngọc tỷ, vẻ mặt trịnh trọng thì thâm: “Nhận mệnh trời ban, vĩnh viễn trường tồn.”
“Một góc ngọc có vết xước nhỏ, là một trong những ngọc tỷ chính phẩm được truyền từ đời này sang đời khác.”
“Hạ Thiên... nhận mệnh trời ban...” Tô Lão lẩm bẩm trong miệng, trong mắt đầy suy tư.
Tô Kỳ nghe thấy “hai chữ thiên” cùng vang lên, không khỏi tò mò: “A gia, tên của Hoang Châu Vương có liên quan đến ngọc tỷ truyền thế này sao?”
Tô Lão gật đầu! Sau đó lại lắc đầu! Giống như đang đẳn đo không thể xác nhận được!
'Tô Kỳ cảm giác như có ngàn móng vuốt mèo đang cào vào lòng mình: “A gia, rốt cuộc là có hay không?”
Tô Lão lắc đầu: “Khó nói được!”
“Không thể nói chính xác!”