“Nếu bây giờ chúng ta bỏ Tung Hoành học phái sang một bên mà hành động đơn độc thì lực lượng mà chúng ta sẽ sử dụng chính là lực lượng ẩn giấu mà Hoàng đế không biết!”
“Khi đã thành công thì không còn gì phải nghĩ.”
“Nếu thất bại thì chắc chắn sẽ bị Hoàng Thành Tư phát hiện, tiếp đó Hoàng đế sẽ biết!”
“Lúc đó chúng ta sẽ phải trả giá lớn.”
“Thậm chí, có thể trả giá... vị trí Thái tử của ngươi.”
Tào Uy im lặng một lát: “Cho nên, Thái tử thật sự băng lòng mạo hiểm vứt bỏ long ỷ để giết tên Hoàng tử vô dụng kia sao?”
Thái tử điên cuồng gật đầu, không chút do dự: “Ta bằng lòng!"
“Ta bằng lòng!"
“Ta bằng lòng dùng long ỷ để đổi lấy cái chết của lão Cửu thối kia!”
“Haiz...”
Tào Uy suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không lấy “Vương đạo” của Hạ Thiên ra để đàm phán.
Bây giờ không nên kích thích đứa trẻ đang bị Cửu Hoàng tử vô dụng làm cho sắp phát điên nữa.
Ông ta lại đội mũ trùm đầu màu đen lên, nặng nề thở dài: “Được rồi!" Ị,
“Vậy bây giờ để lão thần đi sắp xếp
“Mong Thái tử yên tâm, lão thần đã ra tay thì tên Hoàng tử vô dụng đó chắc chắn sẽ phải chết!”
“Tốt quá rồi!"
Thái tử không biết tại sao lại kích động đến mức nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt.
Hắn ta lau mũi, bàn tay đầy nước mũi nắm lấy tay của Tào Uy: “Thầy, mọi chuyện đều giao cho ngài!”
Tào Uy cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, dạ dày cuộn trào suýt thì nôn hết đồ ăn ra ngoài.
Ông ta nhanh chóng rút tay ra, xoay người rời đi một mạch: “Kỳ Nhi, Thái tử khí không thuận đã sinh tâm ma rồi”
“Ngươi gọi ngự y đến xem thử đi!” “Chăm sóc Thái tử cho tốt!”
“Trông nom hắn ta!"
“Đừng để hắn ta tức giận!”
“Vâng!”
Tào trắc phi không cam lòng cung kính tiễn Tào Uy vào mật đạo: “Phụ thân bảo trọng!”
Trong mật đạo.
Tào Uy vội vàng lau nước mũi trên tay lên vạt áo, mặt nhăn khó chịu: “Tính sai rồi!”
“Không mang khăn tay theo, chỉ có thể lau lên người thôi!”
Sau đó.
Trong mắt ông ta đầy sát khí: “Một tên Hoàng tử vô dụng lại khiến lão phu và Thái tử rơi vào cảnh nhếch nhác như thế, quả thực không thể tha!”
“Bây giờ tự mình ra tay, lão phu cũng muốn nhìn xem thử cái tên Hoàng tử vô dụng này làm sao mà sống sót?”
“Lão phu muốn xem thử ngươi thật sự giết mãi không chết hay sao?”
“Ta muốn thử xem giết ngươi có bị xui xẻo quấn thân hay không!”
“Cửu Hoàng tử, ngươi chết rồi thì Vương đạo của ngươi... Cũng sẽ biến mất theo ngươi!”
“Ha ha ha...”
Tào Uy cười hung tợn giống như Thái tử vừa nấy: “Kẻ thù của ta nhất định phải biến mất.”
“Đều phải chết...”
“Khi đã thành công thì không còn gì phải nghĩ.”
“Nếu thất bại thì chắc chắn sẽ bị Hoàng Thành Tư phát hiện, tiếp đó Hoàng đế sẽ biết!”
“Lúc đó chúng ta sẽ phải trả giá lớn.”
“Thậm chí, có thể trả giá... vị trí Thái tử của ngươi.”
Tào Uy im lặng một lát: “Cho nên, Thái tử thật sự băng lòng mạo hiểm vứt bỏ long ỷ để giết tên Hoàng tử vô dụng kia sao?”
Thái tử điên cuồng gật đầu, không chút do dự: “Ta bằng lòng!"
“Ta bằng lòng!"
“Ta bằng lòng dùng long ỷ để đổi lấy cái chết của lão Cửu thối kia!”
“Haiz...”
Tào Uy suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không lấy “Vương đạo” của Hạ Thiên ra để đàm phán.
Bây giờ không nên kích thích đứa trẻ đang bị Cửu Hoàng tử vô dụng làm cho sắp phát điên nữa.
Ông ta lại đội mũ trùm đầu màu đen lên, nặng nề thở dài: “Được rồi!" Ị,
“Vậy bây giờ để lão thần đi sắp xếp
“Mong Thái tử yên tâm, lão thần đã ra tay thì tên Hoàng tử vô dụng đó chắc chắn sẽ phải chết!”
“Tốt quá rồi!"
Thái tử không biết tại sao lại kích động đến mức nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt.
Hắn ta lau mũi, bàn tay đầy nước mũi nắm lấy tay của Tào Uy: “Thầy, mọi chuyện đều giao cho ngài!”
Tào Uy cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, dạ dày cuộn trào suýt thì nôn hết đồ ăn ra ngoài.
Ông ta nhanh chóng rút tay ra, xoay người rời đi một mạch: “Kỳ Nhi, Thái tử khí không thuận đã sinh tâm ma rồi”
“Ngươi gọi ngự y đến xem thử đi!” “Chăm sóc Thái tử cho tốt!”
“Trông nom hắn ta!"
“Đừng để hắn ta tức giận!”
“Vâng!”
Tào trắc phi không cam lòng cung kính tiễn Tào Uy vào mật đạo: “Phụ thân bảo trọng!”
Trong mật đạo.
Tào Uy vội vàng lau nước mũi trên tay lên vạt áo, mặt nhăn khó chịu: “Tính sai rồi!”
“Không mang khăn tay theo, chỉ có thể lau lên người thôi!”
Sau đó.
Trong mắt ông ta đầy sát khí: “Một tên Hoàng tử vô dụng lại khiến lão phu và Thái tử rơi vào cảnh nhếch nhác như thế, quả thực không thể tha!”
“Bây giờ tự mình ra tay, lão phu cũng muốn nhìn xem thử cái tên Hoàng tử vô dụng này làm sao mà sống sót?”
“Lão phu muốn xem thử ngươi thật sự giết mãi không chết hay sao?”
“Ta muốn thử xem giết ngươi có bị xui xẻo quấn thân hay không!”
“Cửu Hoàng tử, ngươi chết rồi thì Vương đạo của ngươi... Cũng sẽ biến mất theo ngươi!”
“Ha ha ha...”
Tào Uy cười hung tợn giống như Thái tử vừa nấy: “Kẻ thù của ta nhất định phải biến mất.”
“Đều phải chết...”