Đường Thanh Trúc rất hài lòng với bài thơ mẫu đơn này và nghĩ ngay đến Đỗ Nguyệt Nhi: “Đỗ gia chủ, bài thơ vừa rồi của Hoang Châu Vương ca ngợi vẻ đẹp
khuynh quốc khuynh thành của ngươi, giống như là thiên tiên vậy.”
“Ngươi ở trong lòng Hoang Châu Vương chính là tiên tử xinh đẹp nhất thiên hạt"
“Mẫu đơn là biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia ngươi, là tiên hoa trong lòng Hoang Châu Vương!”
“Có thể thấy, Hoang Châu Vương đối với ngươi rất thâm tình, yêu ai yêu cả đường đi. Khi hắn nhớ ngươi, không chỉ sáng tác ra bài thơ mỹ nhân mà còn sáng tác ra bài thơ vịnh mẫu đơn, biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia, sáng tác được một thiên cổ tuyệt xướng này!”
“Ý nghĩa của hai bài thơ này có cùng nguồn gốc, bổ sung cho nhau, hợp lại cùng nhau, tất cả đều là tâm ý đối với ngươi!”
Lời giải thích của Đường Thanh Trúc rất hợp lý, hợp tình, không hề gượng ép gì cả.
'Tàng Lục nghe xong, khóe miệng giật mạnh vài lần, hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Hắn ta thầm nói trong lòng: “Vương gia, thơ là do người viết, Tàng Lục chỉ đọc thôi. Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, hết thảy đều thuận lợi như trong kế hoạch của người.”
“Nhưng bên cạnh Đỗ Nguyệt Nhi lại xuất hiện một tên Đường Thanh Trúc giảng giải loạn ý thơi”
“Cho nên, nếu như Đỗ Nguyệt Nhi có tơ tưởng gì với người thì... Tàng Lục không thể quản được!”
“Hơn nữa, Tư Mã Vương phi... Nếu sau này nữ nhân này đến đoạt vị, người tuyệt đối đừng tìm Tàng Lục gây phiền toái!”
Tàng Lục càng nghĩ, sống lưng càng lạnh! Lúc này.
Trái tim của Đỗ Nguyệt Nhi lại run lên sau khi được Đường Thanh Trúc giải thích, nàng ta như bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác tê dại!
Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lúng liếng say lòng người, thì thầm: “Thật sao?”
Hai bài thơ này thật sự là do Hoang Châu Vương viết vì nàng ta ư?
Đây có phải là giấc mộng xuân không thể nhìn rõ chân tướng không?
Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn đối với ta thế nào?
Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm bối rối!
“ôi..."
Cùng lúc đó, sắc mặt nho sinh hai châu càng thêm loạn! Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Chẳng lẽ mọi bài thơ do Hoang Châu Vương sáng tác đều là thiên cổ tuyệt xướng ư?
Đây là loại khó có thể sánh vai sao? Họ đã nhụt chí! Lúc này, Trương Sinh thậm chí còn nhụt chí hơn!
Sắc mặt hắn ta giống như tiệm nhuộm, trên mặt đều nhuộm đỏ, xanh, trắng, khiến khuôn mặt vô cùng khó coi.
Lần này, hắn ta ngay cả khí lực muốn nói lại thôi cũng không có.
Bài thơ trong bụng hắn ta quả thực rất thô tục so với bài thơ vịnh mẫu đơn này, sao hẳn ta có thể ngâm được đây?
Ngoài việc thừa nhận thua, hắn ta còn có con đường thứ hai để đi sao?
Lúc này đây, linh hồn thi nhân Lý Phi không còn làm loạn nữa, mà trầm tư an ủi: “Trương Sinh huynh đệ, ngươi thua cũng không sao, ta vẫn còn có bạc cho ngươi mượn!”
“Đừng có nghĩ quẩn!”
“ôi...”
Trương Sinh càng không cam lòng, lặng lẽ thở dài, đưa năm trăm lạng bạc còn lại, chắp tay đưa lên, nói: “Ta lại thua rồi!”
“Nhưng Trương Sinh chính là người có tài làm thơ yếu nhất trong giới văn thơ ở Thanh Châu và Dương Châu, ta thua không có nghĩa là danh sĩ hai châu thua!”
Nói xong, hắn ta hành lễ với nho sinh hai châu, nói tiếp: “Chư vị, Trương Sinh tài ít học cạn, đã khiến giới văn thơ Thanh Châu và Dương Châu mất mặt rồi!”
“Hy vọng các ngươi có thể giành lại thể diện, để sứ giả Hoang Châu này về báo cho Hoang Châu Vương biết hắn đã thua tất cả... Tuấn kiệt hai châu ta dồi dào, không phải là nơi hắn ta có thể làm nhục.”
Trương Sinh không cam lòng, lời nói sặc mùi chia rẽ, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Như hắn ta mong muốn!
“Âm...”
Ngọn lửa tức giận trong nho sinh hai châu đã bị khơi dậy, đốt cháy nỗi uất ức và nhụt chí vừa rồi.
Họ lại một lần nữa hùng hồn nói: “Đấu tiếp!” _
“Đấu tiếp!
“Bọn ta không tin mình không thắng nổi một sứ giả chỉ cầm sách thơ của Hoang Châu Vương lên đọc!”
Một nho sinh của Dương Châu nhảy ra: “Để ta!”
khuynh quốc khuynh thành của ngươi, giống như là thiên tiên vậy.”
“Ngươi ở trong lòng Hoang Châu Vương chính là tiên tử xinh đẹp nhất thiên hạt"
“Mẫu đơn là biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia ngươi, là tiên hoa trong lòng Hoang Châu Vương!”
“Có thể thấy, Hoang Châu Vương đối với ngươi rất thâm tình, yêu ai yêu cả đường đi. Khi hắn nhớ ngươi, không chỉ sáng tác ra bài thơ mỹ nhân mà còn sáng tác ra bài thơ vịnh mẫu đơn, biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia, sáng tác được một thiên cổ tuyệt xướng này!”
“Ý nghĩa của hai bài thơ này có cùng nguồn gốc, bổ sung cho nhau, hợp lại cùng nhau, tất cả đều là tâm ý đối với ngươi!”
Lời giải thích của Đường Thanh Trúc rất hợp lý, hợp tình, không hề gượng ép gì cả.
'Tàng Lục nghe xong, khóe miệng giật mạnh vài lần, hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Hắn ta thầm nói trong lòng: “Vương gia, thơ là do người viết, Tàng Lục chỉ đọc thôi. Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, hết thảy đều thuận lợi như trong kế hoạch của người.”
“Nhưng bên cạnh Đỗ Nguyệt Nhi lại xuất hiện một tên Đường Thanh Trúc giảng giải loạn ý thơi”
“Cho nên, nếu như Đỗ Nguyệt Nhi có tơ tưởng gì với người thì... Tàng Lục không thể quản được!”
“Hơn nữa, Tư Mã Vương phi... Nếu sau này nữ nhân này đến đoạt vị, người tuyệt đối đừng tìm Tàng Lục gây phiền toái!”
Tàng Lục càng nghĩ, sống lưng càng lạnh! Lúc này.
Trái tim của Đỗ Nguyệt Nhi lại run lên sau khi được Đường Thanh Trúc giải thích, nàng ta như bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác tê dại!
Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lúng liếng say lòng người, thì thầm: “Thật sao?”
Hai bài thơ này thật sự là do Hoang Châu Vương viết vì nàng ta ư?
Đây có phải là giấc mộng xuân không thể nhìn rõ chân tướng không?
Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn đối với ta thế nào?
Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm bối rối!
“ôi..."
Cùng lúc đó, sắc mặt nho sinh hai châu càng thêm loạn! Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Chẳng lẽ mọi bài thơ do Hoang Châu Vương sáng tác đều là thiên cổ tuyệt xướng ư?
Đây là loại khó có thể sánh vai sao? Họ đã nhụt chí! Lúc này, Trương Sinh thậm chí còn nhụt chí hơn!
Sắc mặt hắn ta giống như tiệm nhuộm, trên mặt đều nhuộm đỏ, xanh, trắng, khiến khuôn mặt vô cùng khó coi.
Lần này, hắn ta ngay cả khí lực muốn nói lại thôi cũng không có.
Bài thơ trong bụng hắn ta quả thực rất thô tục so với bài thơ vịnh mẫu đơn này, sao hẳn ta có thể ngâm được đây?
Ngoài việc thừa nhận thua, hắn ta còn có con đường thứ hai để đi sao?
Lúc này đây, linh hồn thi nhân Lý Phi không còn làm loạn nữa, mà trầm tư an ủi: “Trương Sinh huynh đệ, ngươi thua cũng không sao, ta vẫn còn có bạc cho ngươi mượn!”
“Đừng có nghĩ quẩn!”
“ôi...”
Trương Sinh càng không cam lòng, lặng lẽ thở dài, đưa năm trăm lạng bạc còn lại, chắp tay đưa lên, nói: “Ta lại thua rồi!”
“Nhưng Trương Sinh chính là người có tài làm thơ yếu nhất trong giới văn thơ ở Thanh Châu và Dương Châu, ta thua không có nghĩa là danh sĩ hai châu thua!”
Nói xong, hắn ta hành lễ với nho sinh hai châu, nói tiếp: “Chư vị, Trương Sinh tài ít học cạn, đã khiến giới văn thơ Thanh Châu và Dương Châu mất mặt rồi!”
“Hy vọng các ngươi có thể giành lại thể diện, để sứ giả Hoang Châu này về báo cho Hoang Châu Vương biết hắn đã thua tất cả... Tuấn kiệt hai châu ta dồi dào, không phải là nơi hắn ta có thể làm nhục.”
Trương Sinh không cam lòng, lời nói sặc mùi chia rẽ, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Như hắn ta mong muốn!
“Âm...”
Ngọn lửa tức giận trong nho sinh hai châu đã bị khơi dậy, đốt cháy nỗi uất ức và nhụt chí vừa rồi.
Họ lại một lần nữa hùng hồn nói: “Đấu tiếp!” _
“Đấu tiếp!
“Bọn ta không tin mình không thắng nổi một sứ giả chỉ cầm sách thơ của Hoang Châu Vương lên đọc!”
Một nho sinh của Dương Châu nhảy ra: “Để ta!”