Tiếp đó, hắn sẽ ra tay với Tiểu Bạch Phượng trong thành Hoang Châu!
Bởi vì trước khi đối đầu với bên ngoài, cần phải ổn định nội bội trước.
Tâm trạng của Hạ Thiên rất tốt: “Tiểu Bạch, mở tiệc nướng trước lối vào Thần Long cốc, đốt lửa trại lên, làm thêm hai món phụ, ta muốn nói chuyện cùng với hai vị tổng đốc đây trước cửa cốc một đêm, chờ người của Tô Gia trại đến đầu hàng!”
“Vâng!”
Tiểu Bạch nhận lệnh rời đi.
Lúc này, Triệu Đại Đao lo lắng hỏi: “Lão Quân, nếu Tô Gia Trại kết liên minh với lão già kia, Vương gia thua thì phải làm sao?”
Đỗ Quân nhìn trăng sáng: “Vương gia sẽ không thua!”
“Bởi vì, ta đã đoán được đại khái lễ vật của Vương gia là cái gì rồi!”
Phía bên kia.
Dưới ánh trăng, Thập Vạn Đại Sơn được bao quanh bởi sương mù, giống như chốn thần tiên nơi hạ giới.
Tuy nhiên, bên trong có dã thú hoành hành, độc vật khủng bố, thợ săn đông. đảo, thực ra đây chính là nơi nguy hiểm nhất nhân gian.
Dưới ánh trăng.
Đường núi màu vàng và màu lục lam giao nhau trong núi, tạo thành đường đi của Thập Vạn Đại Sơn.
Đường núi hẹp đến nỗi ngay cả xe ngựa cũng không thể đi qua được.
Tô Gia trại. Nằm ở ngoại ô Thập Vạn Đại Sơn.
Thật ra khoảng cách đường thẳng từ núi Thần Long đến núi Tô Gia chỉ có năm mươi dặm.
Nhưng Tô Kỳ đẫn theo người trong sơn trại từ núi Thần Long trở lại Tô Gia trại phải trèo đèo lội suối đi hơn một trăm năm mươi dặm, khoáng cách gấp ba lần
mới có thể về đến nhà.
Vào lúc này, chiếc xe ngựa Hạ Thiên đưa cho nàng ta đã được giấu ở sơn khẩu, có người đặc biệt trông chừng.
Hiện tại, nàng ta dẫn theo tộc nhân của mình, cầm đuốc, mang theo mấy giỏ mây chuyển những thứ do Hoang Châu Vương tặng lên núi.
Lúc này, trong sảnh tụ nghĩa của Tô Gia trại.
Một lão giả với mái tóc và bộ râu hoa râm đang ngồi ở giữa, phía sau là một nam tử trung niên dáng vẻ phong độ tri thức đang đứng, dáng vẻ giống lão giả đến sáu phần.
Trên ghế gỗ phía bên trái, một lão giả mặc áo choàng đen, sắc mặt u ám mở miệng: “Tô lão, lần này đại quân Thiên Lang xâm chiếm. Nếu thành Hoang Châu bị đánh bại, các người cũng không may mắn thoát được.”
“Lần này mọi chuyện liên quan đến đại nghĩa quốc gia.”
“Ngươi là minh chủ sơn trại người Hán ở Thập Vạn Đại Sơn.”
“Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta sẽ lập tức kết thành liên mình, cùng chiến đấu chống lại đại quân Thiên Lang.”
“Nếu có thể thắng, ta thay mặt thành Hoang Châu hứa sẽ cùng Tô gia các ngươi cai trị Hoang Châu.”
“Cho phép ngươi xây dựng một tòa thành khác ở Hoang Châu.”
“Người bỏ trốn trong Thập Vạn Đại Sơn cũng được xóa bỏ chuyện cũ, chịu sự quản lý của ngươi, đường đường chính chính sống ở Hoang Châu!”
Vẻ mặt Tô Lão ngồi trên ghế có chút không muốn.
Nhưng mà, ông ấy vẫn bất đắc dĩ nói: “Nếu có liên quan đến đại nghĩa quốc gia, vậy thì chuyện kết liên minh với thành Hoang Châu, Tô gia ta cũng sẽ...”
Vào lúc này. “Không đồng ý!”
Tô Kỳ mang theo giỏ trên lưng tiến vào đại sảnh: “A gia, chúng ta không thể kết liên minh với thành Hoang Châu!”
Tô Lão vui mừng: “Tại sao?”
Tô Kỳ đặt giỏ xuống, lấy ra một món đồ: “Đây là lễ vật của Hoang Châu Vương Hạ Thiên đưa cho A gia.”
Bỗng nhiên, hai mắt của Tô Lão lóe lên tia sáng, hoàn toàn không giống một ông lão đã ngoài bảy mươi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Ngươi nói hắn tên là gì?”
“Hạ Thiên!”
Người của thành Hoang Châu cũng vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy món đồ kia!
Trong mắt ông ta tràn ngập kinh ngạc: “Không thể nào!” . ngôn tình sủng
“Tuyệt đối không thể!”
“Chuyện này nhất định là giả...”
Bởi vì trước khi đối đầu với bên ngoài, cần phải ổn định nội bội trước.
Tâm trạng của Hạ Thiên rất tốt: “Tiểu Bạch, mở tiệc nướng trước lối vào Thần Long cốc, đốt lửa trại lên, làm thêm hai món phụ, ta muốn nói chuyện cùng với hai vị tổng đốc đây trước cửa cốc một đêm, chờ người của Tô Gia trại đến đầu hàng!”
“Vâng!”
Tiểu Bạch nhận lệnh rời đi.
Lúc này, Triệu Đại Đao lo lắng hỏi: “Lão Quân, nếu Tô Gia Trại kết liên minh với lão già kia, Vương gia thua thì phải làm sao?”
Đỗ Quân nhìn trăng sáng: “Vương gia sẽ không thua!”
“Bởi vì, ta đã đoán được đại khái lễ vật của Vương gia là cái gì rồi!”
Phía bên kia.
Dưới ánh trăng, Thập Vạn Đại Sơn được bao quanh bởi sương mù, giống như chốn thần tiên nơi hạ giới.
Tuy nhiên, bên trong có dã thú hoành hành, độc vật khủng bố, thợ săn đông. đảo, thực ra đây chính là nơi nguy hiểm nhất nhân gian.
Dưới ánh trăng.
Đường núi màu vàng và màu lục lam giao nhau trong núi, tạo thành đường đi của Thập Vạn Đại Sơn.
Đường núi hẹp đến nỗi ngay cả xe ngựa cũng không thể đi qua được.
Tô Gia trại. Nằm ở ngoại ô Thập Vạn Đại Sơn.
Thật ra khoảng cách đường thẳng từ núi Thần Long đến núi Tô Gia chỉ có năm mươi dặm.
Nhưng Tô Kỳ đẫn theo người trong sơn trại từ núi Thần Long trở lại Tô Gia trại phải trèo đèo lội suối đi hơn một trăm năm mươi dặm, khoáng cách gấp ba lần
mới có thể về đến nhà.
Vào lúc này, chiếc xe ngựa Hạ Thiên đưa cho nàng ta đã được giấu ở sơn khẩu, có người đặc biệt trông chừng.
Hiện tại, nàng ta dẫn theo tộc nhân của mình, cầm đuốc, mang theo mấy giỏ mây chuyển những thứ do Hoang Châu Vương tặng lên núi.
Lúc này, trong sảnh tụ nghĩa của Tô Gia trại.
Một lão giả với mái tóc và bộ râu hoa râm đang ngồi ở giữa, phía sau là một nam tử trung niên dáng vẻ phong độ tri thức đang đứng, dáng vẻ giống lão giả đến sáu phần.
Trên ghế gỗ phía bên trái, một lão giả mặc áo choàng đen, sắc mặt u ám mở miệng: “Tô lão, lần này đại quân Thiên Lang xâm chiếm. Nếu thành Hoang Châu bị đánh bại, các người cũng không may mắn thoát được.”
“Lần này mọi chuyện liên quan đến đại nghĩa quốc gia.”
“Ngươi là minh chủ sơn trại người Hán ở Thập Vạn Đại Sơn.”
“Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta sẽ lập tức kết thành liên mình, cùng chiến đấu chống lại đại quân Thiên Lang.”
“Nếu có thể thắng, ta thay mặt thành Hoang Châu hứa sẽ cùng Tô gia các ngươi cai trị Hoang Châu.”
“Cho phép ngươi xây dựng một tòa thành khác ở Hoang Châu.”
“Người bỏ trốn trong Thập Vạn Đại Sơn cũng được xóa bỏ chuyện cũ, chịu sự quản lý của ngươi, đường đường chính chính sống ở Hoang Châu!”
Vẻ mặt Tô Lão ngồi trên ghế có chút không muốn.
Nhưng mà, ông ấy vẫn bất đắc dĩ nói: “Nếu có liên quan đến đại nghĩa quốc gia, vậy thì chuyện kết liên minh với thành Hoang Châu, Tô gia ta cũng sẽ...”
Vào lúc này. “Không đồng ý!”
Tô Kỳ mang theo giỏ trên lưng tiến vào đại sảnh: “A gia, chúng ta không thể kết liên minh với thành Hoang Châu!”
Tô Lão vui mừng: “Tại sao?”
Tô Kỳ đặt giỏ xuống, lấy ra một món đồ: “Đây là lễ vật của Hoang Châu Vương Hạ Thiên đưa cho A gia.”
Bỗng nhiên, hai mắt của Tô Lão lóe lên tia sáng, hoàn toàn không giống một ông lão đã ngoài bảy mươi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Ngươi nói hắn tên là gì?”
“Hạ Thiên!”
Người của thành Hoang Châu cũng vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy món đồ kia!
Trong mắt ông ta tràn ngập kinh ngạc: “Không thể nào!” . ngôn tình sủng
“Tuyệt đối không thể!”
“Chuyện này nhất định là giả...”