“Ba mươi ngày nữa, đại quân Thiên Lang sẽ tới Hoang Châu.”
“Hàn thủ lĩnh, thời gian để ngươi huấn luyện đội quân núi Thiên Môn đã không còn nhiều nữa.”
“Lâu nhất là năm mươi ngày, Vương gia sẽ có nhiệm vụ giao cho các ngươi!”
“Ha ha ha...”
Hàn Binh không chỉ không lo mà còn cười to: “Chư vị, thuở cửu hùng tranh bá, Quái Nhân của Tắc Hạ Học Cung từng nói, thời thế loạn lạc chính là lúc bộc lộ bản
sắc anh hùng.”
“Năm mươi ngày nữa, chúng ta nhất định phải mang tới cho Vương gia một đội quân có thể ra trận.”
“Rõ” Các tướng lĩnh núi Thiên Môn xoa tay vào nhau. Cuối cùng cơ hội thể hiện cho Vương gia xem đã tới rồi.
Lúc này, Tàng Bát ngồi lên mặt bàn, bắt đầu thảo luận với các tướng lĩnh núi Thiên Môn về những hạng mục xây dựng nơi này.
Bất tri bất giác, tia sáng đầu tiên đã lóe lên ở chân trời. Trại lính núi Thiên Môn bắt đầu bài thể dục buổi sáng! Có điều lần này, bài thể dục hơi khác một chút.
Bởi vì phương thức huấn luyện đã thay đổi.
Sách yếu lĩnh đến từ phủ Hoang Châu Vương.
Đầu tiên, mặc trang phục nhẹ nhàng chạy năm dặm đường núi.
“Một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn...”
Tiếng khẩu lệnh vang vọng khắp núi Thiên Môn.
Ở gần núi Thiên Môn có một ngọn núi tên là núi Dã Ngưu.
Lúc này, phó tướng Lý Phi đã dẫn ba ngàn ky binh tới đóng quân ở chân núi.
Tiếng hô trên núi Thiên Môn vọng tới đánh thức toàn bộ đội ky binh Thanh Châu còn đang ngủ say.
Phó tướng Lý Phi bực bội ngồi dậy: “Mấy thằng nhãi núi Thiên Môn đang gào cái gì thế?”
“Sáng sớm ở trong rừng chẳng phải là thời điểm rất tốt để nằm ngủ hay sao?”
“Mấy thằng nhãi này quấy rầy mộng đẹp của bản tướng, quả thực khiến bản tướng tức giận mài”
“Một, hai, ba, bốn... Rốt cuộc là cái quỷ gì?”
Lúc này, thân vệ của hắn ta đi vào trong doanh trướng, hai mắt thâm đen, tinh thần uể oải: “Không biết ạ!”
“Tướng quân cũng không biết một, hai, ba, bốn này là gì thì ta lại càng không. biết!”
“Thật sự là nghe thấy một, hai, ba, bốn là thấy ghét!”
Lúc này, tiếng hô trên núi Thiên Môn càng ngày càng to hơn: “Một, hai, ba, bốn... Một, hai, ba, bốn...”
Thế là, toàn bộ ky binh Thanh Châu đều phải than trời. Một, hai, ba, bốn cái con khi! Rốt cuộc bọn ô hợp núi Thiên Môn đang quỷ khóc sói gào cái gì vậy?
Trong lòng bực bội, bọn họ bắt đầu chê bai: “Đám nghĩa quân nhát cáy ấy mà cũng biết đánh trận ư?”
Chắc chắn là không! Bọn họ có tập mười năm cũng không thể ra hồn. Đám lính ky binh Thanh Châu vừa chửi mắng vừa tỏ ý coi thường.
Làm đồng minh với đám ô hợp này đúng là sỉ nhục các ky binh tinh nhuệ của Thanh Châu.
Trong quân trướng, phó tướng Lý Phi cũng đang khinh bỉ nghĩa quân núi Thiên Môn như vậy: “Có cho đám ô hợp này hai mươi năm, bọn họ cũng vẫn chẳng làm nên cơm cháo gì.”
“Hễ ra chiến trường là sợ tè ra quần ngày.”
Nơi xa, tiếng hô “Một, hai, ba, bốn...” càng lúc càng lớn.
Phó tướng Lý Phi không nhịn được đi ra khỏi lầu, quát: “Một, hai, ba, bốn... Muội muội nhà ngươi!”
“Muốn gả muội muội bọn ngươi cho Lý tổng đốc à?”
Nhưng tiếng của hắn ta quá nhỏ, hoàn toàn bị tiếng hô khẩu lệnh trên núi Thiên Môn át mất, hại hắn ta buồn bực không thôi!
Nếu không phải sợ bại lộ vị trí thì hắn ta chỉ muốn cho cả đội ky binh của mình đồng thanh hô đáp trả.
Hô gì đây?
Bốn, năm, sáu, bảy!
Đầu là lính cả, có ai mà không to họng chứ! Cơn gắt ngủ của Lý Phi đặc biệt như vậy đó!
Lúc này, một tên lính truyền lệnh của Thanh Châu tới trước cửa Doanh Vệ Binh: “Báo...”
“Nói!”
“Tổng đốc đại nhân nói, đại quân Thiên Lang đang vượt qua Âm Sơn, ba mươi ngày nữa sẽ đánh tới Hoang Châu, yêu cầu ngài ở nguyên tại chỗ, sẵn sàng chi viện cho Hoang Châu Vương bất cứ lúc nào, đồng thời yểm hộ núi Thiên Môn chuyển căn cứ.”
“Rõ!”
Phó tướng Lý Phi không cam lòng chút nào nhưng vẫn phải nhận lệnh: “Rõ!”
Sau đó, hắn ta tiếp tục hùng hổ mắng chửi: “Chó chết, vậy là sẽ phải tiếp tục nghe bọn trên núi Thiên Môn hô một, hai, ba, bốn hằng ngày tiếp phải không?”
“Thử hỏi thiên lý ở đâu?” 'Trên núi Thiên Môn đang bận rộn luyện binh.
Không khí chiến tranh ở Hoang Châu lan từ Hoang Châu tới Thanh Châu... Rồi tới đế đô.
Những chuyện mà Hoang Châu Vương Hạ Thiên đã làm sau khi tới Hoang Châu cũng bắt đầu được truyền về đế đô...
“Hàn thủ lĩnh, thời gian để ngươi huấn luyện đội quân núi Thiên Môn đã không còn nhiều nữa.”
“Lâu nhất là năm mươi ngày, Vương gia sẽ có nhiệm vụ giao cho các ngươi!”
“Ha ha ha...”
Hàn Binh không chỉ không lo mà còn cười to: “Chư vị, thuở cửu hùng tranh bá, Quái Nhân của Tắc Hạ Học Cung từng nói, thời thế loạn lạc chính là lúc bộc lộ bản
sắc anh hùng.”
“Năm mươi ngày nữa, chúng ta nhất định phải mang tới cho Vương gia một đội quân có thể ra trận.”
“Rõ” Các tướng lĩnh núi Thiên Môn xoa tay vào nhau. Cuối cùng cơ hội thể hiện cho Vương gia xem đã tới rồi.
Lúc này, Tàng Bát ngồi lên mặt bàn, bắt đầu thảo luận với các tướng lĩnh núi Thiên Môn về những hạng mục xây dựng nơi này.
Bất tri bất giác, tia sáng đầu tiên đã lóe lên ở chân trời. Trại lính núi Thiên Môn bắt đầu bài thể dục buổi sáng! Có điều lần này, bài thể dục hơi khác một chút.
Bởi vì phương thức huấn luyện đã thay đổi.
Sách yếu lĩnh đến từ phủ Hoang Châu Vương.
Đầu tiên, mặc trang phục nhẹ nhàng chạy năm dặm đường núi.
“Một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn...”
Tiếng khẩu lệnh vang vọng khắp núi Thiên Môn.
Ở gần núi Thiên Môn có một ngọn núi tên là núi Dã Ngưu.
Lúc này, phó tướng Lý Phi đã dẫn ba ngàn ky binh tới đóng quân ở chân núi.
Tiếng hô trên núi Thiên Môn vọng tới đánh thức toàn bộ đội ky binh Thanh Châu còn đang ngủ say.
Phó tướng Lý Phi bực bội ngồi dậy: “Mấy thằng nhãi núi Thiên Môn đang gào cái gì thế?”
“Sáng sớm ở trong rừng chẳng phải là thời điểm rất tốt để nằm ngủ hay sao?”
“Mấy thằng nhãi này quấy rầy mộng đẹp của bản tướng, quả thực khiến bản tướng tức giận mài”
“Một, hai, ba, bốn... Rốt cuộc là cái quỷ gì?”
Lúc này, thân vệ của hắn ta đi vào trong doanh trướng, hai mắt thâm đen, tinh thần uể oải: “Không biết ạ!”
“Tướng quân cũng không biết một, hai, ba, bốn này là gì thì ta lại càng không. biết!”
“Thật sự là nghe thấy một, hai, ba, bốn là thấy ghét!”
Lúc này, tiếng hô trên núi Thiên Môn càng ngày càng to hơn: “Một, hai, ba, bốn... Một, hai, ba, bốn...”
Thế là, toàn bộ ky binh Thanh Châu đều phải than trời. Một, hai, ba, bốn cái con khi! Rốt cuộc bọn ô hợp núi Thiên Môn đang quỷ khóc sói gào cái gì vậy?
Trong lòng bực bội, bọn họ bắt đầu chê bai: “Đám nghĩa quân nhát cáy ấy mà cũng biết đánh trận ư?”
Chắc chắn là không! Bọn họ có tập mười năm cũng không thể ra hồn. Đám lính ky binh Thanh Châu vừa chửi mắng vừa tỏ ý coi thường.
Làm đồng minh với đám ô hợp này đúng là sỉ nhục các ky binh tinh nhuệ của Thanh Châu.
Trong quân trướng, phó tướng Lý Phi cũng đang khinh bỉ nghĩa quân núi Thiên Môn như vậy: “Có cho đám ô hợp này hai mươi năm, bọn họ cũng vẫn chẳng làm nên cơm cháo gì.”
“Hễ ra chiến trường là sợ tè ra quần ngày.”
Nơi xa, tiếng hô “Một, hai, ba, bốn...” càng lúc càng lớn.
Phó tướng Lý Phi không nhịn được đi ra khỏi lầu, quát: “Một, hai, ba, bốn... Muội muội nhà ngươi!”
“Muốn gả muội muội bọn ngươi cho Lý tổng đốc à?”
Nhưng tiếng của hắn ta quá nhỏ, hoàn toàn bị tiếng hô khẩu lệnh trên núi Thiên Môn át mất, hại hắn ta buồn bực không thôi!
Nếu không phải sợ bại lộ vị trí thì hắn ta chỉ muốn cho cả đội ky binh của mình đồng thanh hô đáp trả.
Hô gì đây?
Bốn, năm, sáu, bảy!
Đầu là lính cả, có ai mà không to họng chứ! Cơn gắt ngủ của Lý Phi đặc biệt như vậy đó!
Lúc này, một tên lính truyền lệnh của Thanh Châu tới trước cửa Doanh Vệ Binh: “Báo...”
“Nói!”
“Tổng đốc đại nhân nói, đại quân Thiên Lang đang vượt qua Âm Sơn, ba mươi ngày nữa sẽ đánh tới Hoang Châu, yêu cầu ngài ở nguyên tại chỗ, sẵn sàng chi viện cho Hoang Châu Vương bất cứ lúc nào, đồng thời yểm hộ núi Thiên Môn chuyển căn cứ.”
“Rõ!”
Phó tướng Lý Phi không cam lòng chút nào nhưng vẫn phải nhận lệnh: “Rõ!”
Sau đó, hắn ta tiếp tục hùng hổ mắng chửi: “Chó chết, vậy là sẽ phải tiếp tục nghe bọn trên núi Thiên Môn hô một, hai, ba, bốn hằng ngày tiếp phải không?”
“Thử hỏi thiên lý ở đâu?” 'Trên núi Thiên Môn đang bận rộn luyện binh.
Không khí chiến tranh ở Hoang Châu lan từ Hoang Châu tới Thanh Châu... Rồi tới đế đô.
Những chuyện mà Hoang Châu Vương Hạ Thiên đã làm sau khi tới Hoang Châu cũng bắt đầu được truyền về đế đô...