Trời còn chưa sáng.
“Hú hú hú...”
Một hồi còi vang lên đánh thức toàn bộ dịch trạm yên ăng.
Người của phủ Hoang Châu Vương biết đây là quân hiệu mà Vương gia mới sai thợ rèn dùng đồng chế tạo nên.
Quân hiệu là gì?
Trong quân đội Đại Hạ chưa từng có thứ này.
Trong sử sách chiến tranh của mảnh đất này cũng chưa từng nghe nói tới nó bao giờ.
Có điều, hôm qua khi dùng thử còi hiệu, âm thanh của nó rất sắc và vang xa, khiến người nghe sôi sục máu nóng.
Vương gia quả là giỏi vẽ chuyện! À không, là giỏi chế tạo!
Trong đội xe, trên chiếc xe thợ rèn được đóng từ khung sắt và đá tảng do tám ngựa kéo đi vẫn luôn luôn đỏ lửa. Suốt dọc đường đi, thợ thủ công của Vương phủ đều bận rộn làm việc, không biết họ đang bận làm những gì.
Phải nói răng, sở sĩ đội xe của phủ Hoang Châu Vương đi chậm như vậy, nguyên nhân trực tiếp có liên quan tới chiếc xe này.
Đương nhiên, còn có một chiếc xe thợ mộc, trên xe mạt gỗ bay tứ tung, cũng không biết bọn họ đang chế tác thứ gì.
Mặc dù người của phủ Hoang Châu Vương đều tò mò nhưng Vương gia đã hạ lệnh không được dò la, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Vương phủ.
Nếu bị đuổi khỏi Vương phủ vào lúc này thì chẳng khác nào đi chết!
Cho nên mọi người tuân thủ quy định rất nghiêm túc, nén lòng tò mò lại, không dám dò la.
“Hú hú hú...”
Tiếng quân hiệu gọi rời giường vang lên ba lần rồi thôi.
Người của phủ Hoang Châu Vương dậy theo quân hiệu, bắt đầu nấu cháo, thả thịt viên và ngô vào nồi, hương thơm
bốc lên nức mũi!
Lát nữa tới lúc ăn cháo, chỉ cần nêm thêm một chút muối nữa là ngon.
Ăn một bát cháo, cả người tràn đầy sức lực.
Những người mới của phủ Hoang Châu Vương đều có xuất thân nghèo khổ, ăn một bữa nhịn ba bữa, ba ngày chỉ ăn
đúng một bữa, đói khôn tả.
Hiện tại, một ngày ăn ba bữa, buổi sáng có cháo thịt, quả là cực kỳ hạnh phúc.
Vương gia nói đúng, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói điên.
Được gia nhập phủ Hoang Châu Vương đúng là hạnh phúc!
Đi theo vị Vương gia này chẳng khác nào đi theo hạnh phúc!
Lúc này, trong xe ngựa của Tần Hồng Y.
Tân Hồng Y bị tiếng quân hiệu đánh thức, hết sức đau đầu.
Tay chân nàng ta đã bị gãy hết, không động đậy nổi, đành đập mạnh đầu xuống sàn xe ngựa.
Kể từ lúc đan điền bị ngân châm phong ấn, nàng ta không khác gì một nữ tử bình thường, vì bị trọng thương, mất máu quá nhiều mà thường xuyên ngủ mê man.
“Tàng Cửu, Vương gia nhà ngươi chế ra thứ còi gì thế? Thổi nhức cả đầu.”
Tàng Cửu bưng một bát cháo thịt nạc tới: “Vương gia nói nó là còi hiệu rời giường.”
“Sau này, người của phủ Hoang Châu Vương nghe thấy còi hiệu đều phải thức dậy, làm việc.”
Tân Hồng Y được Tàng Cửu đút cháo cho ăn: “Vậy còn tiếng còi hiệu đêm qua thì sao?”
“Đó là còi hiệu báo giờ đi ngủ, buổi tối, người của phủ Hoang Châu Vương nghe thấy còi hiệu thì đều phải đi nghỉ, ngoài lính gác ra, những người khác không được đi lại lung tung ở bên ngoài.”
Tân Hồng Y hoàn toàn không hiểu dụng ý của Hạ Thiên: “Hành vi của Vương gia các ngươi thật là quái dị, chỉ là chuyện thức dậy và đi ngủ thôi mà cũng bày vẽ phức tạp như vậy làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Tàng Cửu ngập tràn tự hào: “Vương gia nói đây là cách quản lý kiểu quân sự, ngươi không hiểu
đúng không?”
“Chuyện mà Vương gia nhà ta làm thì làm sao một yêu nữ như ngươi có thể hiểu được chứ”
“Láo toét.”
Tân Hồng Y không nhớ đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu kiểu này.
Nhưng từ khi bị bắt đi cùng đội xe của phủ Hoang Châu 'Vương, ngày nào lòng tự tôn của nàng ta cũng đều bị chà đạp!
Nghĩ tới chuyện này quả là chỉ muốn bật khóc!
Lế nào người của phủ Hoang Châu Vương không hề biết kính sợ tông sư ư?
Lẽ nào bọn họ không sợ sau này sẽ bị xử lý ư? “Ngươi mới láo toét đó!” Tàng Cửu bĩu môi, bưng bát cháo thịt bỏ đi.
“Sư phụ ta nói, thân phận duy nhất của ngươi ở đây là tù binh của phủ Hoang Châu Vương”
“Ta có lòng tốt cho ngươi ăn cháo, nói chuyện với ngươi, ngươi lại còn dám mắng ta... Ngươi có ý thức được mình là tù binh không thế?”
Tần Hồng Y uất ức vô cùng, mặt hết xanh lại tím, cực kỳ đặc sắc.
“Hú hú hú...”
Một hồi còi vang lên đánh thức toàn bộ dịch trạm yên ăng.
Người của phủ Hoang Châu Vương biết đây là quân hiệu mà Vương gia mới sai thợ rèn dùng đồng chế tạo nên.
Quân hiệu là gì?
Trong quân đội Đại Hạ chưa từng có thứ này.
Trong sử sách chiến tranh của mảnh đất này cũng chưa từng nghe nói tới nó bao giờ.
Có điều, hôm qua khi dùng thử còi hiệu, âm thanh của nó rất sắc và vang xa, khiến người nghe sôi sục máu nóng.
Vương gia quả là giỏi vẽ chuyện! À không, là giỏi chế tạo!
Trong đội xe, trên chiếc xe thợ rèn được đóng từ khung sắt và đá tảng do tám ngựa kéo đi vẫn luôn luôn đỏ lửa. Suốt dọc đường đi, thợ thủ công của Vương phủ đều bận rộn làm việc, không biết họ đang bận làm những gì.
Phải nói răng, sở sĩ đội xe của phủ Hoang Châu Vương đi chậm như vậy, nguyên nhân trực tiếp có liên quan tới chiếc xe này.
Đương nhiên, còn có một chiếc xe thợ mộc, trên xe mạt gỗ bay tứ tung, cũng không biết bọn họ đang chế tác thứ gì.
Mặc dù người của phủ Hoang Châu Vương đều tò mò nhưng Vương gia đã hạ lệnh không được dò la, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Vương phủ.
Nếu bị đuổi khỏi Vương phủ vào lúc này thì chẳng khác nào đi chết!
Cho nên mọi người tuân thủ quy định rất nghiêm túc, nén lòng tò mò lại, không dám dò la.
“Hú hú hú...”
Tiếng quân hiệu gọi rời giường vang lên ba lần rồi thôi.
Người của phủ Hoang Châu Vương dậy theo quân hiệu, bắt đầu nấu cháo, thả thịt viên và ngô vào nồi, hương thơm
bốc lên nức mũi!
Lát nữa tới lúc ăn cháo, chỉ cần nêm thêm một chút muối nữa là ngon.
Ăn một bát cháo, cả người tràn đầy sức lực.
Những người mới của phủ Hoang Châu Vương đều có xuất thân nghèo khổ, ăn một bữa nhịn ba bữa, ba ngày chỉ ăn
đúng một bữa, đói khôn tả.
Hiện tại, một ngày ăn ba bữa, buổi sáng có cháo thịt, quả là cực kỳ hạnh phúc.
Vương gia nói đúng, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói điên.
Được gia nhập phủ Hoang Châu Vương đúng là hạnh phúc!
Đi theo vị Vương gia này chẳng khác nào đi theo hạnh phúc!
Lúc này, trong xe ngựa của Tần Hồng Y.
Tân Hồng Y bị tiếng quân hiệu đánh thức, hết sức đau đầu.
Tay chân nàng ta đã bị gãy hết, không động đậy nổi, đành đập mạnh đầu xuống sàn xe ngựa.
Kể từ lúc đan điền bị ngân châm phong ấn, nàng ta không khác gì một nữ tử bình thường, vì bị trọng thương, mất máu quá nhiều mà thường xuyên ngủ mê man.
“Tàng Cửu, Vương gia nhà ngươi chế ra thứ còi gì thế? Thổi nhức cả đầu.”
Tàng Cửu bưng một bát cháo thịt nạc tới: “Vương gia nói nó là còi hiệu rời giường.”
“Sau này, người của phủ Hoang Châu Vương nghe thấy còi hiệu đều phải thức dậy, làm việc.”
Tân Hồng Y được Tàng Cửu đút cháo cho ăn: “Vậy còn tiếng còi hiệu đêm qua thì sao?”
“Đó là còi hiệu báo giờ đi ngủ, buổi tối, người của phủ Hoang Châu Vương nghe thấy còi hiệu thì đều phải đi nghỉ, ngoài lính gác ra, những người khác không được đi lại lung tung ở bên ngoài.”
Tân Hồng Y hoàn toàn không hiểu dụng ý của Hạ Thiên: “Hành vi của Vương gia các ngươi thật là quái dị, chỉ là chuyện thức dậy và đi ngủ thôi mà cũng bày vẽ phức tạp như vậy làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Tàng Cửu ngập tràn tự hào: “Vương gia nói đây là cách quản lý kiểu quân sự, ngươi không hiểu
đúng không?”
“Chuyện mà Vương gia nhà ta làm thì làm sao một yêu nữ như ngươi có thể hiểu được chứ”
“Láo toét.”
Tân Hồng Y không nhớ đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu kiểu này.
Nhưng từ khi bị bắt đi cùng đội xe của phủ Hoang Châu 'Vương, ngày nào lòng tự tôn của nàng ta cũng đều bị chà đạp!
Nghĩ tới chuyện này quả là chỉ muốn bật khóc!
Lế nào người của phủ Hoang Châu Vương không hề biết kính sợ tông sư ư?
Lẽ nào bọn họ không sợ sau này sẽ bị xử lý ư? “Ngươi mới láo toét đó!” Tàng Cửu bĩu môi, bưng bát cháo thịt bỏ đi.
“Sư phụ ta nói, thân phận duy nhất của ngươi ở đây là tù binh của phủ Hoang Châu Vương”
“Ta có lòng tốt cho ngươi ăn cháo, nói chuyện với ngươi, ngươi lại còn dám mắng ta... Ngươi có ý thức được mình là tù binh không thế?”
Tần Hồng Y uất ức vô cùng, mặt hết xanh lại tím, cực kỳ đặc sắc.