Trong viện Đào Hoa Ổ Bảo, phòng Tư Mã Lan, đèn đuốc sáng choang, hai bóng người đứng song song.
Tư Mã Qua cung kính đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, báo cáo tình hình ở rừng thông: “Tiểu thư, nữ thủ lĩnh sát thủ kia dung mạo như hoa, chí ít là võ giả nhị lưu, nhưng lại bị người khác dùng sức mạnh bẻ gãy xương gáy, chết không nhắm mắt.”
“Dựa vào dấu vết cuộc chiến ở hiện trường, là Hoang Thân Vương đã giết chết nàng ta.”
“Kết quả Hoang Thân Vương sống sót, còn nữ sát thủ chết”
Tư Mã Lan nhíu mày: “Là Vương gia đã giết nữ sát thủ kia sao?”
Tư Mã Qua cũng không dám khẳng định: “Hản là vậy.” “Hẳn là?”
“Đúng vậy.”
Tư Mã Qua không chắc cho lắm: “
hiện dấu vết của người thứ ba xuất hiện, do đó theo lý mà nói là Hoang Thân Vương đã giết.”
“Thế nhưng điểm kỳ lạ ở đây là... rõ ràng trong người Hoang Thân Vương không có chân khí nội gia, làm sao có thể giết chết một cường giả võ đạo nhị lưu cơ chứ?”
“Hơn nữa còn dùng cách thức bẻ gãy cổ”
'Tư Mã Lan nghĩ ngợi, rồi giãn lông mày ra nói: “Có lẽ ở đó đã xuất hiện người thứ ba, nhưng không để lại dấu vết.”
“Chäc hẳn người thứ ba này đã giết chết sát thủ häc y.” Tư Mã Qua hơi sững sờ: “Tiểu thư nói chí phải.” “Hoàn toàn có khả năng này”
“Có điều, cao thủ có thể không để lại dấu vết trên tuyết... nhất định phải đạt đến cảnh giới tông sư”
Tư Mã Lan nói sâu xa: “Chưa chắc."
“Dân gian có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nên cũng có khả năng có người luyện được khinh công không để lại dấu vết khi giãm lên tuyết.”
Tư Mã Qua gật đầu: “Cũng có lý.”
Đột nhiên, Tư Mã Lan lại nhíu mày, trong lòng càng thắc mắc hơn: “Vương gia biết rõ nữ sát thủ kia mạnh hơn hắn, tại sao còn đuổi theo nàng ta?”
Tư Mã Qua lắc đầu.
“Tại sao Vương gia lại không sợ nàng ta?”
Tư Mã Qua tiếp tục lắc đầu.
“Rồi người thứ ba xuất hiện kia là ai?”
“Chẳng lế Vương gia còn có người âm thầm bảo vệ?”
Tư Mã Qua bị hỏi đến mức choáng váng: “Tiểu thư, người đi hỏi ngài ấy đi”
“Ta không biết.”
“Phụt..”
Tư Mã Lan phì cười, mặt tươi như hoa: “Tiểu Qua nói đúng, so với việc đứng đây suy đoán, không bằng đi hỏi để hắn giải đáp mấy chuyện này.”
“Nhưng mà...”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tư Mã Lan lóe lên tia sáng: “Có những chuyện, nếu hắn muốn nói cho ta biết thì không cần phải hỏi”
“Nếu hẳn đã không muốn nói thì ta có hỏi cũng vô ích thôi.”
“Ta đợi được... vị hôn phu này của ta đúng là ngày càng thú vị”
Cách đó không xa, một căn phòng trong viện Ổ Bảo đã biến thành nhà kho trữ chiến lợi phẩm tạm thời.
Hạ Thiên đang đứng trong phòng, Tiểu Bạch giám sát, Cao Phi và Lô Thụ đang kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trận chiến này Thân Vệ Doanh không hề bị tổn thất, giết sạch một trăm sát thủ hắc y tới xâm lấn. Thu hoạch bội thu gồm nghìn lượng kim phiếu, ba vạn lượng ngân phiếu, một trăm thanh trường kiếm hoành đao và mười bộ áo giáp.
Tiểu Bạch khá hưng phấn: “Vương gia, mấy tên sát thủ này đúng là dâng của cải đến cửa”
“Có lẽ bọn họ biết Vương gia đã đổi sang tiền thưởng sang vật chất, vừa hay đang thiếu bạc, nên đã dâng đến.”
“Ha ha ha..."
Cao Phi cười lớn, chắp tay hành lễ: “Vương gia, thật ra thứ đáng giá nhất là một trăm con chiến mã kia.”
“Đó là hãn huyết bảo mã tốt nhất trong quân Thiên Lãng.”
“Ở Đại Hạ, một con chiến mã như vậy có thể bán với giá một nghìn lượng bạc trắng, còn là loại hàng hiếm có bạc cũng chẳng mua được.”
Tư Mã Qua cung kính đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, báo cáo tình hình ở rừng thông: “Tiểu thư, nữ thủ lĩnh sát thủ kia dung mạo như hoa, chí ít là võ giả nhị lưu, nhưng lại bị người khác dùng sức mạnh bẻ gãy xương gáy, chết không nhắm mắt.”
“Dựa vào dấu vết cuộc chiến ở hiện trường, là Hoang Thân Vương đã giết chết nàng ta.”
“Kết quả Hoang Thân Vương sống sót, còn nữ sát thủ chết”
Tư Mã Lan nhíu mày: “Là Vương gia đã giết nữ sát thủ kia sao?”
Tư Mã Qua cũng không dám khẳng định: “Hản là vậy.” “Hẳn là?”
“Đúng vậy.”
Tư Mã Qua không chắc cho lắm: “
hiện dấu vết của người thứ ba xuất hiện, do đó theo lý mà nói là Hoang Thân Vương đã giết.”
“Thế nhưng điểm kỳ lạ ở đây là... rõ ràng trong người Hoang Thân Vương không có chân khí nội gia, làm sao có thể giết chết một cường giả võ đạo nhị lưu cơ chứ?”
“Hơn nữa còn dùng cách thức bẻ gãy cổ”
'Tư Mã Lan nghĩ ngợi, rồi giãn lông mày ra nói: “Có lẽ ở đó đã xuất hiện người thứ ba, nhưng không để lại dấu vết.”
“Chäc hẳn người thứ ba này đã giết chết sát thủ häc y.” Tư Mã Qua hơi sững sờ: “Tiểu thư nói chí phải.” “Hoàn toàn có khả năng này”
“Có điều, cao thủ có thể không để lại dấu vết trên tuyết... nhất định phải đạt đến cảnh giới tông sư”
Tư Mã Lan nói sâu xa: “Chưa chắc."
“Dân gian có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nên cũng có khả năng có người luyện được khinh công không để lại dấu vết khi giãm lên tuyết.”
Tư Mã Qua gật đầu: “Cũng có lý.”
Đột nhiên, Tư Mã Lan lại nhíu mày, trong lòng càng thắc mắc hơn: “Vương gia biết rõ nữ sát thủ kia mạnh hơn hắn, tại sao còn đuổi theo nàng ta?”
Tư Mã Qua lắc đầu.
“Tại sao Vương gia lại không sợ nàng ta?”
Tư Mã Qua tiếp tục lắc đầu.
“Rồi người thứ ba xuất hiện kia là ai?”
“Chẳng lế Vương gia còn có người âm thầm bảo vệ?”
Tư Mã Qua bị hỏi đến mức choáng váng: “Tiểu thư, người đi hỏi ngài ấy đi”
“Ta không biết.”
“Phụt..”
Tư Mã Lan phì cười, mặt tươi như hoa: “Tiểu Qua nói đúng, so với việc đứng đây suy đoán, không bằng đi hỏi để hắn giải đáp mấy chuyện này.”
“Nhưng mà...”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tư Mã Lan lóe lên tia sáng: “Có những chuyện, nếu hắn muốn nói cho ta biết thì không cần phải hỏi”
“Nếu hẳn đã không muốn nói thì ta có hỏi cũng vô ích thôi.”
“Ta đợi được... vị hôn phu này của ta đúng là ngày càng thú vị”
Cách đó không xa, một căn phòng trong viện Ổ Bảo đã biến thành nhà kho trữ chiến lợi phẩm tạm thời.
Hạ Thiên đang đứng trong phòng, Tiểu Bạch giám sát, Cao Phi và Lô Thụ đang kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trận chiến này Thân Vệ Doanh không hề bị tổn thất, giết sạch một trăm sát thủ hắc y tới xâm lấn. Thu hoạch bội thu gồm nghìn lượng kim phiếu, ba vạn lượng ngân phiếu, một trăm thanh trường kiếm hoành đao và mười bộ áo giáp.
Tiểu Bạch khá hưng phấn: “Vương gia, mấy tên sát thủ này đúng là dâng của cải đến cửa”
“Có lẽ bọn họ biết Vương gia đã đổi sang tiền thưởng sang vật chất, vừa hay đang thiếu bạc, nên đã dâng đến.”
“Ha ha ha..."
Cao Phi cười lớn, chắp tay hành lễ: “Vương gia, thật ra thứ đáng giá nhất là một trăm con chiến mã kia.”
“Đó là hãn huyết bảo mã tốt nhất trong quân Thiên Lãng.”
“Ở Đại Hạ, một con chiến mã như vậy có thể bán với giá một nghìn lượng bạc trắng, còn là loại hàng hiếm có bạc cũng chẳng mua được.”