Hạ Thiên gật đầu: “Bát vương huynh oai hùng thần minh, sao ta dám lười vương huynh chứ?”
Vương Tứ Phúc khẽ kéo vương bào của Thanh Châu Vương như thể ra dấu một điều gì đó.
Quả nhiên.
Sắc mặt Thanh Châu Vương Hạ Vũ chẳng khác gì bầu trời tháng ba, nói u ám là u ám được ngay: “Cửu vương đệ, ta đã nghe chuyện của ngươi ở hoàng cung rồi.”
“Thái tử có ý đồ muốn chơi chết ngươi thì cả triều đình đều biết.”
“Ngươi bị phong tới Hoang Châu cũng đúng là người đáng thương nhất trong số bát đại thân vương chúng ta, chưa biết chừng, ngươi khổ cực đi được tới nơi, còn chưa ngồi chắc chiếc ghế Vương gia thì đã bị mỹ nữ đệ nhất thiên hạ kia chém giết”
“Nhưng mà, từ lúc ngươi rời đế đô đến giờ, những chuyện ngươi đã làm được khiến cả triều đình phải thay đổi cách nhìn về ngươi, khiến bách tính dọc đường ca ngợi tên tuổi của ngươi, tương lai, nếu ngươi không chết ở Đại Hoang Châu thì ngươi chính là đối thủ lớn nhất của bản vương.”
“Cho nên, ta không thể tha cho ngươi”
“Hôm nay, ngươi phải chết.”
Hạ Thiên cảm thấy Thanh Châu Vương rất ngu: “Bát vương huynh, nếu như huynh lo lắng ta được lòng triều đình, muốn giết ta thì cứ sắp xếp sát thủ làm một cách kín đáo, thần không biết quỷ không hay chẳng lẽ không tốt hay sao?”
“Tại sao huynh lại dẫn đại quân ra giữa ban ngày ban mặt để giết vương đệ, chẳng lẽ huynh sợ người trong thiên hạ
không biết là huynh giết ta hay sao?”
“Nếu như hôm nay ta chết ở đây thì người ngồi trên long ỷ kia sẽ không tha cho huynh.”
“Ha ha ha..."
Thanh Châu Vương phách lối cười to: “Cửu vương đệ, ngươi nghĩ ta không biết hay sao?”
“Sở dĩ Thái tử muốn giết ngươi cũng là vì người ngồi trên long ỷ muốn giết ngươi, chẳng qua người bạc tình đó không muốn mang tiếng giết con nên mới ám chỉ cho Thái tử ra tay.”
“Người ngồi trên long ỷ kia muốn ngươi chết.”
“Vậy ngươi nhất định phải chết.”
“Nếu ngươi chết trong tay Thái tử, ông ta sẽ cảm thấy Thái tử vừa ý ông ta, sẽ cho Thái tử thêm điểm.”
“Nếu ngươi chết trong tay Vương huynh ta thì điểm này sẽ thuộc về ta”
Nói đến đây, Thanh Châu Vương ra vẻ như thể mình thông minh hơn người: “Cửu vương đệ, ngươi bị Thái tử giết chết cũng là chết, mà tới Hoang Châu bị công chúa Thiên Lang giết chết cũng là chết.”
“Chi băng ngươi chết trong tay Vương huynh đi”
“Vương huynh đảm bảo sẽ để ngươi được chết nhanh chóng, tuyệt đối không để ngươi cảm thấy đau đớn chút nào.”
“Còn đệ nhất mỹ nhân của Đại Hạ, Tư Mã Lan kia thì Vương huynh cũng sẽ giết nàng ấy để nàng ấy xuống dưới đó cùng với ngươi.”
“Toàn bộ đội xe của phủ Hoang Châu Vương của ngươi ta cũng sẽ giết hết, cho đám dân đen đó xuống đấy hết với ngươi.”
“Ha ha ha...”
Thanh Châu Vương càng nói càng hưng phấn, đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay khắp xung quanh: “Cửu vương đệ, ngươi mở. mắt ra mà nhìn xem, cửa thành tây của thành Thanh Châu có bóng người nào không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Vương huynh đã phong tỏa hoàn toàn cửa thành phía tây thành Thanh Châu rồi, ngoài người của Vương huynh ra, không ai có thể ra vào, hôm nay, chúng ta gặp nhau ở đây cũng không có ai biết.”
“Cho nên, ta chết ở đây không có gì chứng minh là vương huynh ra tay.”
Thanh Châu Vương hơi bất ngờ: “Cửu vương đệ, quả nhiên sau khi rời khỏi đế đô, ngươi đã thông minh lên rồi.”
“Quả nhiên mấy năm nay ngươi chỉ giả ngây giả dại ở trong hoàng cung mà thôi.”
“Vương sư phụ nói đúng, ngươi giỏi nhãn nhịn như thế, sau này chắc chắn sẽ là kẻ địch lớn của ta”
“Giờ Vương huynh cho ngươi lựa chọn một lần, tự sát hay. để người của ta giết ngươi?”
Lúc này. “Rầm rầm rầm...”
Xung quanh đội xe của phủ Hoang Châu Vương xuất hiện những tốp ky binh giáp đen của Thanh Châu, sát khí ngút trời.
Phó thống lĩnh đội quân ky binh Thanh Châu Lý Phi phóng ngựa chạy băng băng tới: “Bát vương gia, ky binh của ta đã bao vây đội xe của Hoang Châu, chỉ cần Vương gia ra lệnh một tiếng, ta sẽ giết hết bọn họ.”
Thanh Châu Vương rất hài lòng: “Lý Thống lĩnh vất vả rồi”
“Bản vương vừa mới nhận được tin từ đế đô gửi tới, báo rằng phụ thân ngươi Lý quốc công đã chấp chưởng vị trí Binh bộ thượng thư, thật là đáng mừng.”
“Có điều, bản vương nghe nói phụ thân ngươi đã theo phe Thái tử rồi phải không?”
Thanh Châu Vương nhướng mày.
Vương Tứ Phúc khẽ kéo vương bào của Thanh Châu Vương như thể ra dấu một điều gì đó.
Quả nhiên.
Sắc mặt Thanh Châu Vương Hạ Vũ chẳng khác gì bầu trời tháng ba, nói u ám là u ám được ngay: “Cửu vương đệ, ta đã nghe chuyện của ngươi ở hoàng cung rồi.”
“Thái tử có ý đồ muốn chơi chết ngươi thì cả triều đình đều biết.”
“Ngươi bị phong tới Hoang Châu cũng đúng là người đáng thương nhất trong số bát đại thân vương chúng ta, chưa biết chừng, ngươi khổ cực đi được tới nơi, còn chưa ngồi chắc chiếc ghế Vương gia thì đã bị mỹ nữ đệ nhất thiên hạ kia chém giết”
“Nhưng mà, từ lúc ngươi rời đế đô đến giờ, những chuyện ngươi đã làm được khiến cả triều đình phải thay đổi cách nhìn về ngươi, khiến bách tính dọc đường ca ngợi tên tuổi của ngươi, tương lai, nếu ngươi không chết ở Đại Hoang Châu thì ngươi chính là đối thủ lớn nhất của bản vương.”
“Cho nên, ta không thể tha cho ngươi”
“Hôm nay, ngươi phải chết.”
Hạ Thiên cảm thấy Thanh Châu Vương rất ngu: “Bát vương huynh, nếu như huynh lo lắng ta được lòng triều đình, muốn giết ta thì cứ sắp xếp sát thủ làm một cách kín đáo, thần không biết quỷ không hay chẳng lẽ không tốt hay sao?”
“Tại sao huynh lại dẫn đại quân ra giữa ban ngày ban mặt để giết vương đệ, chẳng lẽ huynh sợ người trong thiên hạ
không biết là huynh giết ta hay sao?”
“Nếu như hôm nay ta chết ở đây thì người ngồi trên long ỷ kia sẽ không tha cho huynh.”
“Ha ha ha..."
Thanh Châu Vương phách lối cười to: “Cửu vương đệ, ngươi nghĩ ta không biết hay sao?”
“Sở dĩ Thái tử muốn giết ngươi cũng là vì người ngồi trên long ỷ muốn giết ngươi, chẳng qua người bạc tình đó không muốn mang tiếng giết con nên mới ám chỉ cho Thái tử ra tay.”
“Người ngồi trên long ỷ kia muốn ngươi chết.”
“Vậy ngươi nhất định phải chết.”
“Nếu ngươi chết trong tay Thái tử, ông ta sẽ cảm thấy Thái tử vừa ý ông ta, sẽ cho Thái tử thêm điểm.”
“Nếu ngươi chết trong tay Vương huynh ta thì điểm này sẽ thuộc về ta”
Nói đến đây, Thanh Châu Vương ra vẻ như thể mình thông minh hơn người: “Cửu vương đệ, ngươi bị Thái tử giết chết cũng là chết, mà tới Hoang Châu bị công chúa Thiên Lang giết chết cũng là chết.”
“Chi băng ngươi chết trong tay Vương huynh đi”
“Vương huynh đảm bảo sẽ để ngươi được chết nhanh chóng, tuyệt đối không để ngươi cảm thấy đau đớn chút nào.”
“Còn đệ nhất mỹ nhân của Đại Hạ, Tư Mã Lan kia thì Vương huynh cũng sẽ giết nàng ấy để nàng ấy xuống dưới đó cùng với ngươi.”
“Toàn bộ đội xe của phủ Hoang Châu Vương của ngươi ta cũng sẽ giết hết, cho đám dân đen đó xuống đấy hết với ngươi.”
“Ha ha ha...”
Thanh Châu Vương càng nói càng hưng phấn, đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay khắp xung quanh: “Cửu vương đệ, ngươi mở. mắt ra mà nhìn xem, cửa thành tây của thành Thanh Châu có bóng người nào không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Vương huynh đã phong tỏa hoàn toàn cửa thành phía tây thành Thanh Châu rồi, ngoài người của Vương huynh ra, không ai có thể ra vào, hôm nay, chúng ta gặp nhau ở đây cũng không có ai biết.”
“Cho nên, ta chết ở đây không có gì chứng minh là vương huynh ra tay.”
Thanh Châu Vương hơi bất ngờ: “Cửu vương đệ, quả nhiên sau khi rời khỏi đế đô, ngươi đã thông minh lên rồi.”
“Quả nhiên mấy năm nay ngươi chỉ giả ngây giả dại ở trong hoàng cung mà thôi.”
“Vương sư phụ nói đúng, ngươi giỏi nhãn nhịn như thế, sau này chắc chắn sẽ là kẻ địch lớn của ta”
“Giờ Vương huynh cho ngươi lựa chọn một lần, tự sát hay. để người của ta giết ngươi?”
Lúc này. “Rầm rầm rầm...”
Xung quanh đội xe của phủ Hoang Châu Vương xuất hiện những tốp ky binh giáp đen của Thanh Châu, sát khí ngút trời.
Phó thống lĩnh đội quân ky binh Thanh Châu Lý Phi phóng ngựa chạy băng băng tới: “Bát vương gia, ky binh của ta đã bao vây đội xe của Hoang Châu, chỉ cần Vương gia ra lệnh một tiếng, ta sẽ giết hết bọn họ.”
Thanh Châu Vương rất hài lòng: “Lý Thống lĩnh vất vả rồi”
“Bản vương vừa mới nhận được tin từ đế đô gửi tới, báo rằng phụ thân ngươi Lý quốc công đã chấp chưởng vị trí Binh bộ thượng thư, thật là đáng mừng.”
“Có điều, bản vương nghe nói phụ thân ngươi đã theo phe Thái tử rồi phải không?”
Thanh Châu Vương nhướng mày.