Lúc này, trên tường gỗ quân trại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Lão Quỷ.
Triệu Tử Thường nắm chặt trường thương, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm tộc trưởng đầu trọc ở đằng sau quân trận tộc Bích Nhãn: “Lão
Quỷ, trông cậy vào ngươi đấy.”
Lô Thụ và Cao Phi xuất hiện ở hai bên trái phải, hai tay vỗ mạnh lên vai Lão Quỷ.
Lực tay vỗ xuống mạnh bao nhiêu thì trong lòng càng ngột ngạt bấy nhiêu. Mọi chuyện đều đặt trong cú vỗ này.
Nhất thời, Lão Quỷ cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn ta là truyền nhân của Vương gia, vì thế miệng lưỡi không được để Vương gia mất mặt.
“Khụ khụ khu...”
Lão Quỷ dồn khí đan điền, khế ho vài tiếng hắng giọng, cổ họng ưỡn thẳng tắp, há miệng đến mức to nhất, sau đó chỉ thấy hẳn ta trợn tròn mắt, vận khí đến cổ họng, sau đó đến miệng, đầu lưỡi: “Tên heo rừng đầu trọc trước mặt kia, trông ngươi người chẳng ra người, thú chẳng ra thú, cũng chẳng giống đực hay cái, không biết ngươi đi tiểu có đứng không nhỉ? Hay là như cục thịt mỡ ngồi xổm xuống? Ngươi đang sủa điên khùng gì về phía bọn ta thế? Đúng là miệng thú không thốt ra được tiếng người mà.”
Vừa cất tiếng gào thét là biết có hay không.
Khóe miệng Hạ Thiên nở nụ cười vui mừng. Quả nhiên Lão Quỷ có miệng lưỡi chua ngoa, thiên phú xuất chúng, rất dễ dạy.
Mọi người trong Vương phủ đều hít ngụm khí lạnh. Lão Quỷ vừa mở miệng đã mắng tộc trưởng Bích Nhãn từ heo rừng đến chó hoang. Câu nào cũng gắn liền với thú hoang, không xem tộc trưởng Bích Nhãn là con người.
Tư Mã Qua khẩy ngón tay, trên gương mặt xinh đẹp đầy khiếp sợ: “Không biết là heo hay chó, cũng chẳng phải đực hay cái thì là quái vật gì?”
“Phụt..."
Ngoại trừ Hạ Thiên, mọi người đều bật cười, suýt cười chảy nước mắt. Tư Mã Lan cười tươi như hoa: “Vậy là thứ không bằng súc sinh rồi.” “Ha ha ha...”
Cuối cùng cơn giận trong lòng mọi người đều đã nguôi ngoai.
Miệng lưỡi của Lão Quỷ ghê gớm nhỉ.
Đối diện, trước núi Thần Long, mấy nghìn chiến binh Bích Nhãn đều ngơ ngác trước lời mắng này.
Người Hán này độc mồm độc miệng quá đấy. Dù là nữ nhân chua ngoa trong Thập Vạn Đại Sơn thì miệng lưỡi cũng không ghê gớm như vậy.
Đáng sợ, cần phải nói thêm hai chữ cực kỳ. Cực kỳ đáng sợ.
Sau lưng bọn họ, tộc trưởng Bích Nhãn đã nghe hiểu, vì thế đôi mắt ngọc bích của gã đã đỏ ngầu.
“Á!”
Tộc trưởng Bích Nhãn nhảy cao ba trượng, ngay cả A Đan không nỡ buông ra cũng đẩy sang một bên, tức đến mức mũi phun ra lửa: “Ngươi mới không bằng súc sinh. Người Hán chết tiệt. Bản tộc trưởng phải giết chết các ngươi.”
Đối diện, trên tường gỗ quân trại Hoang Châu, nếu Lão Quỷ đã mở miệng sẽ bắt đầu nói không ngớt: “Ngươi nhìn ngươi xem, trên đầu không có một cọng cỏ, lông trên người thì y như cây kim, mắt đậu xanh, trợn trắng mắt. Mũi hếch lên trời, chảy nước mũi, bụng bự, miệng lớn như chậu máu mọc răng nanh, mặc da thú, nói ngôn ngữ thú. Đâu có chỗ nào giống con người cơ chứ? Lão tử thấy ngươi là heo rừng tỉnh trong Thập Vạn Đại Sơn đấy. Ha ha ha..."
Lão Quỷ mắng đến mức sảng khoái.
“Ha ha ha...” Trên tường gỗ quân trại, mọi người cũng cười rất sảng khoái.
Miệng của Lão Quỷ ghê gớm thật. Mở miệng không phải là lời dao găm thì cũng là lời độc địa.
Trước quân trại, trên mặt chiến sĩ tộc Bích Nhãn hết trắng lại xanh rồi đến đỏ, không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này như thế nào?
Tộc trưởng bị sỉ nhục thì bọn họ cũng thế. Tộc trưởng là heo rừng tinh, vậy thì bọn họ đều là con do heo rừng sinh ra.
Càng nghĩ sâu hơn lại càng đau lòng.
Cuối cùng lúc này tộc trưởng Bích Nhãn cũng nộ khí công tâm, máu nóng trong ngực sôi trào, cuống họng bỗng ngọt ngào, cả người run rẩy, miệng liên tục phun ra máu, bắn thẳng lên người A Đan.
Trên mặt, cổ, ngực, eo và chân của nàng ta đều có vết máu, cứ như vẽ hoa mai đỏ thắm trên người, khiến A Đan vốn kiều mị lại càng máu tanh mê hoặc hơn.
Lúc này A Đan đã hoảng loạn rồi. Nàng ta ôm chặt lấy đầu trọc của tộc trưởng Bích Nhãn, đặt tay lên lồng ngực căng phồng, sốt sắng nói: “Tộc trưởng, cầm máu trước đã. Ngươi không giỏi về đấu võ mồm, cần gì phải khổ như vậy?”
Cuối cùng, tộc trưởng Bích Nhãn ngẩng đầu lên, đã tỉnh táo lại. Gã lau vết máu trên mặt, trong mắt đầy tia hung ác. Gã nhìn Lão Quỷ, muốn xé rách miệng hắn ta.
Đó là miệng ư? Chẳng khác gì con dao đâm vào tim.
Tộc trưởng Bích Nhãn cố nén cơn giận, trầm giọng nói: “Truyền lệnh, ngoại trừ chiến binh sơn trại Bạch Hồ, các chiến binh sơn trại khác men theo hố đất kia, bao vây quân trại người Hán. Bây giờ chiến binh sơn trại Bạch Hồ hãy đi lên núi tiến vào sơn động kia tìm kho báu. Bản tộc trưởng sẽ đứng đây trấn giữ. Hôm nay tìm kiếm kho báu trước rồi giết người Hán sau.”
“Rõ.” Lính liên lạc của tộc Bích Nhấn chạy đến phía trước quân trận.
Lúc này thập đại trại chủ tộc Bích Nhãn đã chết rồi, các phó trại chủ sơn trại đang thống lĩnh trong quân trận.
Trong chốc lát, sáu nghìn chiến binh tướng quân tộc Bích Nhãn đã vây kín. Tộc trưởng Bích Nhãn cho rằng, chỉ cần không xông vào bẫy của người Hán thì thắng lợi mãi mãi thuộc về tộc Bích Nhãn. Nếu người Hán trong quân trại dám
xông ra ngoài... sẽ chết chắc.
Tộc trưởng Bích Nhãn gã lấy A Đan ra thề rằng, nhất định phải xé toàn bộ miệng của người Hán, đến mức nát bét không thể vá lại.
Lúc này, A Đan đang đứng đối mặt với tộc trưởng đầu trọc, lau khô người, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười mê hoặc: “Tộc trưởng, nếu ngươi trấn giữ ở đây, vậy thì A Đan sẽ dẫn sơn trại Bạch Hồ đi vào sơn động tìm kiếm kho báu. Nếu không có mặt chúng ta, ta sợ sẽ có mấy kẻ tham lam nhìn thấy kho báu xong sẽ nảy sinh ý đồ xấu.”
Đây cũng là điều mà tộc trưởng đầu trọc lo lắng.
Có điều, gã vẫn hơi lo lắng nói: “Nếu Thần Long trong truyền thuyết kia đang ở trong sơn động, chắc chẳn sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng đi ta sẽ không yên lòng.”
A Đan cười nũng nịu: “Tộc trưởng, tối qua khi vui vẻ, chẳng phải ngươi đã nói... tộc Bích Nhãn có một món đồ khắc chế Thần Long à? A Đan có thể cầm nó đi vào. Nếu mang vật này bên mình, Thần Long sẽ không tổn thương được ta.”
Tộc trưởng đầu trọc sáng mắt: “Được thôi. Vậy nàng cẩn thận nhé.”
Gã đã si mê A Đan. Dù không cần kho báu cũng không muốn A Đan quyến rũ xảy ra chuyện. Đường cong cơ thể của A Đan luôn khiến gã chơi không đủ.
Lúc này, tộc trưởng Bích Nhãn lấy một chiếc ống gỗ màu vàng, trông rất cổ xưa ở trong ngực ra: “Vật khắc chế Thần Long đang nằm trong ống gỗ này. Nếu
không tới vạn bất đắc dĩ thì đừng mở ra.”
“Được.” A Đan nhận lấy ống gỗ màu vàng, rồi xoay người, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
Cuối cùng cũng lấy được rồi.
A Đan nhanh chóng dẫn chiến binh Bạch Hồ đi tới sườn núi.
Trong hang động tối om tràn ngập ánh sáng bảo vật.
Nàng ta chẳng hề do dự, sải đôi chân dài đi vào trong. Theo sau nàng ta là một nghìn chiến sĩ Bạch Hồ. Không đúng, là một nghìn không trăm lẻ chín chiến binh.
Lúc này, ánh mắt bên ngoài quân trại đều đổ dồn về phía sườn núi Thần Long.
Triệu Tử Thường nắm chặt trường thương, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm tộc trưởng đầu trọc ở đằng sau quân trận tộc Bích Nhãn: “Lão
Quỷ, trông cậy vào ngươi đấy.”
Lô Thụ và Cao Phi xuất hiện ở hai bên trái phải, hai tay vỗ mạnh lên vai Lão Quỷ.
Lực tay vỗ xuống mạnh bao nhiêu thì trong lòng càng ngột ngạt bấy nhiêu. Mọi chuyện đều đặt trong cú vỗ này.
Nhất thời, Lão Quỷ cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn ta là truyền nhân của Vương gia, vì thế miệng lưỡi không được để Vương gia mất mặt.
“Khụ khụ khu...”
Lão Quỷ dồn khí đan điền, khế ho vài tiếng hắng giọng, cổ họng ưỡn thẳng tắp, há miệng đến mức to nhất, sau đó chỉ thấy hẳn ta trợn tròn mắt, vận khí đến cổ họng, sau đó đến miệng, đầu lưỡi: “Tên heo rừng đầu trọc trước mặt kia, trông ngươi người chẳng ra người, thú chẳng ra thú, cũng chẳng giống đực hay cái, không biết ngươi đi tiểu có đứng không nhỉ? Hay là như cục thịt mỡ ngồi xổm xuống? Ngươi đang sủa điên khùng gì về phía bọn ta thế? Đúng là miệng thú không thốt ra được tiếng người mà.”
Vừa cất tiếng gào thét là biết có hay không.
Khóe miệng Hạ Thiên nở nụ cười vui mừng. Quả nhiên Lão Quỷ có miệng lưỡi chua ngoa, thiên phú xuất chúng, rất dễ dạy.
Mọi người trong Vương phủ đều hít ngụm khí lạnh. Lão Quỷ vừa mở miệng đã mắng tộc trưởng Bích Nhãn từ heo rừng đến chó hoang. Câu nào cũng gắn liền với thú hoang, không xem tộc trưởng Bích Nhãn là con người.
Tư Mã Qua khẩy ngón tay, trên gương mặt xinh đẹp đầy khiếp sợ: “Không biết là heo hay chó, cũng chẳng phải đực hay cái thì là quái vật gì?”
“Phụt..."
Ngoại trừ Hạ Thiên, mọi người đều bật cười, suýt cười chảy nước mắt. Tư Mã Lan cười tươi như hoa: “Vậy là thứ không bằng súc sinh rồi.” “Ha ha ha...”
Cuối cùng cơn giận trong lòng mọi người đều đã nguôi ngoai.
Miệng lưỡi của Lão Quỷ ghê gớm nhỉ.
Đối diện, trước núi Thần Long, mấy nghìn chiến binh Bích Nhãn đều ngơ ngác trước lời mắng này.
Người Hán này độc mồm độc miệng quá đấy. Dù là nữ nhân chua ngoa trong Thập Vạn Đại Sơn thì miệng lưỡi cũng không ghê gớm như vậy.
Đáng sợ, cần phải nói thêm hai chữ cực kỳ. Cực kỳ đáng sợ.
Sau lưng bọn họ, tộc trưởng Bích Nhãn đã nghe hiểu, vì thế đôi mắt ngọc bích của gã đã đỏ ngầu.
“Á!”
Tộc trưởng Bích Nhãn nhảy cao ba trượng, ngay cả A Đan không nỡ buông ra cũng đẩy sang một bên, tức đến mức mũi phun ra lửa: “Ngươi mới không bằng súc sinh. Người Hán chết tiệt. Bản tộc trưởng phải giết chết các ngươi.”
Đối diện, trên tường gỗ quân trại Hoang Châu, nếu Lão Quỷ đã mở miệng sẽ bắt đầu nói không ngớt: “Ngươi nhìn ngươi xem, trên đầu không có một cọng cỏ, lông trên người thì y như cây kim, mắt đậu xanh, trợn trắng mắt. Mũi hếch lên trời, chảy nước mũi, bụng bự, miệng lớn như chậu máu mọc răng nanh, mặc da thú, nói ngôn ngữ thú. Đâu có chỗ nào giống con người cơ chứ? Lão tử thấy ngươi là heo rừng tỉnh trong Thập Vạn Đại Sơn đấy. Ha ha ha..."
Lão Quỷ mắng đến mức sảng khoái.
“Ha ha ha...” Trên tường gỗ quân trại, mọi người cũng cười rất sảng khoái.
Miệng của Lão Quỷ ghê gớm thật. Mở miệng không phải là lời dao găm thì cũng là lời độc địa.
Trước quân trại, trên mặt chiến sĩ tộc Bích Nhãn hết trắng lại xanh rồi đến đỏ, không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này như thế nào?
Tộc trưởng bị sỉ nhục thì bọn họ cũng thế. Tộc trưởng là heo rừng tinh, vậy thì bọn họ đều là con do heo rừng sinh ra.
Càng nghĩ sâu hơn lại càng đau lòng.
Cuối cùng lúc này tộc trưởng Bích Nhãn cũng nộ khí công tâm, máu nóng trong ngực sôi trào, cuống họng bỗng ngọt ngào, cả người run rẩy, miệng liên tục phun ra máu, bắn thẳng lên người A Đan.
Trên mặt, cổ, ngực, eo và chân của nàng ta đều có vết máu, cứ như vẽ hoa mai đỏ thắm trên người, khiến A Đan vốn kiều mị lại càng máu tanh mê hoặc hơn.
Lúc này A Đan đã hoảng loạn rồi. Nàng ta ôm chặt lấy đầu trọc của tộc trưởng Bích Nhãn, đặt tay lên lồng ngực căng phồng, sốt sắng nói: “Tộc trưởng, cầm máu trước đã. Ngươi không giỏi về đấu võ mồm, cần gì phải khổ như vậy?”
Cuối cùng, tộc trưởng Bích Nhãn ngẩng đầu lên, đã tỉnh táo lại. Gã lau vết máu trên mặt, trong mắt đầy tia hung ác. Gã nhìn Lão Quỷ, muốn xé rách miệng hắn ta.
Đó là miệng ư? Chẳng khác gì con dao đâm vào tim.
Tộc trưởng Bích Nhãn cố nén cơn giận, trầm giọng nói: “Truyền lệnh, ngoại trừ chiến binh sơn trại Bạch Hồ, các chiến binh sơn trại khác men theo hố đất kia, bao vây quân trại người Hán. Bây giờ chiến binh sơn trại Bạch Hồ hãy đi lên núi tiến vào sơn động kia tìm kho báu. Bản tộc trưởng sẽ đứng đây trấn giữ. Hôm nay tìm kiếm kho báu trước rồi giết người Hán sau.”
“Rõ.” Lính liên lạc của tộc Bích Nhấn chạy đến phía trước quân trận.
Lúc này thập đại trại chủ tộc Bích Nhãn đã chết rồi, các phó trại chủ sơn trại đang thống lĩnh trong quân trận.
Trong chốc lát, sáu nghìn chiến binh tướng quân tộc Bích Nhãn đã vây kín. Tộc trưởng Bích Nhãn cho rằng, chỉ cần không xông vào bẫy của người Hán thì thắng lợi mãi mãi thuộc về tộc Bích Nhãn. Nếu người Hán trong quân trại dám
xông ra ngoài... sẽ chết chắc.
Tộc trưởng Bích Nhãn gã lấy A Đan ra thề rằng, nhất định phải xé toàn bộ miệng của người Hán, đến mức nát bét không thể vá lại.
Lúc này, A Đan đang đứng đối mặt với tộc trưởng đầu trọc, lau khô người, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười mê hoặc: “Tộc trưởng, nếu ngươi trấn giữ ở đây, vậy thì A Đan sẽ dẫn sơn trại Bạch Hồ đi vào sơn động tìm kiếm kho báu. Nếu không có mặt chúng ta, ta sợ sẽ có mấy kẻ tham lam nhìn thấy kho báu xong sẽ nảy sinh ý đồ xấu.”
Đây cũng là điều mà tộc trưởng đầu trọc lo lắng.
Có điều, gã vẫn hơi lo lắng nói: “Nếu Thần Long trong truyền thuyết kia đang ở trong sơn động, chắc chẳn sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng đi ta sẽ không yên lòng.”
A Đan cười nũng nịu: “Tộc trưởng, tối qua khi vui vẻ, chẳng phải ngươi đã nói... tộc Bích Nhãn có một món đồ khắc chế Thần Long à? A Đan có thể cầm nó đi vào. Nếu mang vật này bên mình, Thần Long sẽ không tổn thương được ta.”
Tộc trưởng đầu trọc sáng mắt: “Được thôi. Vậy nàng cẩn thận nhé.”
Gã đã si mê A Đan. Dù không cần kho báu cũng không muốn A Đan quyến rũ xảy ra chuyện. Đường cong cơ thể của A Đan luôn khiến gã chơi không đủ.
Lúc này, tộc trưởng Bích Nhãn lấy một chiếc ống gỗ màu vàng, trông rất cổ xưa ở trong ngực ra: “Vật khắc chế Thần Long đang nằm trong ống gỗ này. Nếu
không tới vạn bất đắc dĩ thì đừng mở ra.”
“Được.” A Đan nhận lấy ống gỗ màu vàng, rồi xoay người, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
Cuối cùng cũng lấy được rồi.
A Đan nhanh chóng dẫn chiến binh Bạch Hồ đi tới sườn núi.
Trong hang động tối om tràn ngập ánh sáng bảo vật.
Nàng ta chẳng hề do dự, sải đôi chân dài đi vào trong. Theo sau nàng ta là một nghìn chiến sĩ Bạch Hồ. Không đúng, là một nghìn không trăm lẻ chín chiến binh.
Lúc này, ánh mắt bên ngoài quân trại đều đổ dồn về phía sườn núi Thần Long.