"Trẫm rất chờ mong đó!"
Tần quý phi không nói gì!
Bây giờ bà cũng không hiểu được vị Hoàng đế Đại Hạ này cuối cùng thì muốn làm gì với Hạ Thiên?
"Ái phi, Tiểu Cửu vẫn oán trách trẫm như trước, không chịu cho trẫm ăn thịt mãng giao nên trẫm chỉ có thể ăn chực miếng canh ở chỗ nàng, nàng có cho.
không?"
Tân quý phi gật đầu: "Tặng ta một cách công khai còn tặng ngài một cách bí mật, đây vốn là ý định của Thiên nhi."
"Ha ha ha..."
Hạ đế vui sướng cười to, nhìn khối băng trên bàn gỗ: "Tháng năm, băng trên thế giới này đã tan từ lâu rồi mà người đưa tin của Tiểu Cửu lại có thể tạo ra băng, khiến cho đầu mãng giao không bị hư thối, thật sự rất giỏi!"
"Quý phi, nàng nói xem Tiểu Cửu thật sự là thánh nhân sao?”
Hạ đế nhìn như rất tùy ý hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tân quý phi.
Tần quý phi đối diện với ông ta: "Hắn là con của bệ hạ, bệ hạ nghĩ như thế nào?"
"Ha ha ha..."
Hạ đế cũng không trả lời.
Bên kia.
Bên trong thành đế đô, Diệp phủ.
Trong mật thất.
Trời tháng năm, người đế đô đã bắt đầu mặc áo mỏng.
Nhưng mà Diệp Kim Liên vẫn mặc một bộ đồ lông cáo như cũ, nhìn có vẻ rất sợ lạnh.
Lúc này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng ta rất căng thẳng, giống như một thiếu nữ đang bận lòng đến người thương, hỏi: "Vương gia ngài ấy như thế nào rồi?"
'Tàng Thất lấy một hộp băng ra: "Vương gia đi vào rừng hoang, giết được con rồng thần trong truyền thuyết, thật ra là một con mãng giao nghìn năm, đây là thịt ở trong bụng của mãng giao, Vương gia tặng cho ngươi đấy."
"Vương gia nói, khi ngươi trải qua kiếp nạn, mặc mỗi một manh áo ở trong nơi trời băng đất tuyết, cơ thể đã bị tổn thương do giá rét, bị rất nhiều bệnh tật tiềm ẩn, nếu chưng thịt mãng giao lên ăn thì có thể triệt tiêu hết bệnh tật tiềm ẩn, khôi phục sức sống cho ngươi!"
Hốc mắt của Diệp Kim Liên đỏ lên, hơi cảm động: "Hóa ra ngài ấy vẫn quan tâm đến cơ thể của ta!"
Nói xong, nàng ta lau khô nước mắt, lấy một hộp gỗ ra: "Đây là thông tin tình báo, mong ngươi hãy đưa cho Vương gia."
"Được."
Tàng Thất cầm lấy, xoay người bước đi: "Vương gia nói rằng ở đế đô là an toàn nhất, nếu có chuyện không thể làm được thì không cần miễn cưỡng, mối thù của cha mẹ ngươi, cuối cùng sẽ báo thù được thôi."
Trái tim của Diệp Kim Liên ấm lên: "Nói với Vương gia, Kim Liên ở đây chờ ngài ấy quay lại đế đô!"
"Vù..."
'Tàng Thất mở cửa của mật thất ra, biến mất ở trong đêm tối, giống như chưa từng xuất hiện.
Diệp Kim Liên đi ra ngoài mật thất, nhìn về phía tây nơi có Hoang Châu, thâm thì: "Vương gia, ta đã không còn là cô gái yếu đuối kia nữa!"
"Ta đã trở nên mạnh mẽ, có thể giúp đỡ ngài được rồi!" "Kim Liên ở đế đô, chờ ngài trở về!" "Chờ ngài nắm quyền cả thiên hạ, khiến cho thiên hạ không còn đạo tặc!"
"Mọi nhà đều được bình yên!"
"Chờ ngài..."
Tần quý phi không nói gì!
Bây giờ bà cũng không hiểu được vị Hoàng đế Đại Hạ này cuối cùng thì muốn làm gì với Hạ Thiên?
"Ái phi, Tiểu Cửu vẫn oán trách trẫm như trước, không chịu cho trẫm ăn thịt mãng giao nên trẫm chỉ có thể ăn chực miếng canh ở chỗ nàng, nàng có cho.
không?"
Tân quý phi gật đầu: "Tặng ta một cách công khai còn tặng ngài một cách bí mật, đây vốn là ý định của Thiên nhi."
"Ha ha ha..."
Hạ đế vui sướng cười to, nhìn khối băng trên bàn gỗ: "Tháng năm, băng trên thế giới này đã tan từ lâu rồi mà người đưa tin của Tiểu Cửu lại có thể tạo ra băng, khiến cho đầu mãng giao không bị hư thối, thật sự rất giỏi!"
"Quý phi, nàng nói xem Tiểu Cửu thật sự là thánh nhân sao?”
Hạ đế nhìn như rất tùy ý hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tân quý phi.
Tần quý phi đối diện với ông ta: "Hắn là con của bệ hạ, bệ hạ nghĩ như thế nào?"
"Ha ha ha..."
Hạ đế cũng không trả lời.
Bên kia.
Bên trong thành đế đô, Diệp phủ.
Trong mật thất.
Trời tháng năm, người đế đô đã bắt đầu mặc áo mỏng.
Nhưng mà Diệp Kim Liên vẫn mặc một bộ đồ lông cáo như cũ, nhìn có vẻ rất sợ lạnh.
Lúc này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng ta rất căng thẳng, giống như một thiếu nữ đang bận lòng đến người thương, hỏi: "Vương gia ngài ấy như thế nào rồi?"
'Tàng Thất lấy một hộp băng ra: "Vương gia đi vào rừng hoang, giết được con rồng thần trong truyền thuyết, thật ra là một con mãng giao nghìn năm, đây là thịt ở trong bụng của mãng giao, Vương gia tặng cho ngươi đấy."
"Vương gia nói, khi ngươi trải qua kiếp nạn, mặc mỗi một manh áo ở trong nơi trời băng đất tuyết, cơ thể đã bị tổn thương do giá rét, bị rất nhiều bệnh tật tiềm ẩn, nếu chưng thịt mãng giao lên ăn thì có thể triệt tiêu hết bệnh tật tiềm ẩn, khôi phục sức sống cho ngươi!"
Hốc mắt của Diệp Kim Liên đỏ lên, hơi cảm động: "Hóa ra ngài ấy vẫn quan tâm đến cơ thể của ta!"
Nói xong, nàng ta lau khô nước mắt, lấy một hộp gỗ ra: "Đây là thông tin tình báo, mong ngươi hãy đưa cho Vương gia."
"Được."
Tàng Thất cầm lấy, xoay người bước đi: "Vương gia nói rằng ở đế đô là an toàn nhất, nếu có chuyện không thể làm được thì không cần miễn cưỡng, mối thù của cha mẹ ngươi, cuối cùng sẽ báo thù được thôi."
Trái tim của Diệp Kim Liên ấm lên: "Nói với Vương gia, Kim Liên ở đây chờ ngài ấy quay lại đế đô!"
"Vù..."
'Tàng Thất mở cửa của mật thất ra, biến mất ở trong đêm tối, giống như chưa từng xuất hiện.
Diệp Kim Liên đi ra ngoài mật thất, nhìn về phía tây nơi có Hoang Châu, thâm thì: "Vương gia, ta đã không còn là cô gái yếu đuối kia nữa!"
"Ta đã trở nên mạnh mẽ, có thể giúp đỡ ngài được rồi!" "Kim Liên ở đế đô, chờ ngài trở về!" "Chờ ngài nắm quyền cả thiên hạ, khiến cho thiên hạ không còn đạo tặc!"
"Mọi nhà đều được bình yên!"
"Chờ ngài..."