Tô Kỳ không tỏ ý kiến: “Im lặng, không được cười đùa, vương phủ Hoang Châu bắt đầu tế điện rồi!”
Trước mộ, ánh mắt Hạ Thiên lướt qua từng ngôi mộ như thể nhìn thấy được khuôn mặt trẻ trung trong từng ngôi mộ ấy.
Những con người tươi sáng đó, ngày hôm qua trong lúc huấn luyện còn ngồi trước mặt hắn, nói: “Vương gia là người cứu sống cả nhà chúng ta, đời này kiếp này, mạng của chúng †a là của vương gia”
“Chúng ta chắc chẳn sẽ huấn huyện cho tốt, sẽ giết phỉ cho vương gial”
“Chúng ta không sợ khổ, nhất định sẽ trở thành chiến sĩ giỏi nhất Hoang Châu, bảo vệ Hoang Châu, cả đời này đều đi theo vương gial”
“Vương gia từng nói, muốn mỗi người ở thành Hoang Châu đều có cơm ăn áo mặc, mỗi người đều có một căn nhà, mỗi người đều có thể lấy vợ, chúng ta đều đang chờ đấy!”
Hắn còn chọc ghẹo: “Đắc Bảo, tại sao nhất định phải cưới vợ?
Đắc Bảo là một thiếu niên mày rậm mắt to, nghe vậy cười thành thật nói: “Để sinh em bé!”
“Ngươi sinh em bé làm gì?”
“Sinh em bé sau này làm binh của vương phủ Hoang Châu!”
“Làm binh của vương phủ Hoang Châu để làm gì?”
“Chờ bọn ta già rồi, chúng sẽ thay bọn ta bảo vệ vương gial”
“Tại sao sinh em bé vẫn phải bảo vệ vương gia ta?” “He he he..."
Đắc Bảo cười thành thật vài tiếng: “Là bởi vì, nương của †a từng nói, ngài là vương gia tốt nhất thiên hạ, ngài khỏe mạnh, vương phủ Hoang Châu mới khỏe mạnh, Hoang Châu tương lai cũng tốt lành!”
“Bảo vệ vương gia chính là bảo vệ hạnh phúc của chúng tai"
Tâm mắt Hạ Thiên nhòe đi!
Một vài hình ảnh trong ký ức lướt qua trước mắt hắn, hôm qua bọn họ vẫn còn sống! Ngày hôm qua, bọn họ vẫn còn ở ngay trước mặt hắn!
Tim Hạ Thiên rất đau!
Hắn cố nén nước mắt, khom lưng thật sâu, kìm nén nỗi đau trong lòng.
“Không được!”
'Thân nhân của các chiến sĩ hơi hoảng loạn, quỳ gối rơi lệ trước mặt Hạ Thiên, nói: “Vương gia, sao ngài lại có thể cúi đầu trước họ được chứ?”
“Thật là không được!” Phía sau Hạ Thiên, Tàng Nhất, Triệu Tử Thường, Lô Thụ,
Cao Phi, Lão Quỷ và Tiểu Bạch đều khom lưng, tất cả chiến sĩ đều khom lưng.
lệ, nhìn lướt qua khuôn mặt Các con, cái chết của các con
Thân nhân của chiến sĩ ng: của các chiến sĩ, thì thào nói: là đáng giá”
Hạ Thiên đứng dậy, giọng hỏi run: “Lấy rượu!”
Tàng Cửu dâng lên một chén rượu.
Hạ Thiên nhắm mắt một lúc cho tâm trạng bình tĩnh hơn, hắn đổ chén rượu đầu tiên xuống: “Các huynh đệ, trận chiến này chúng ta đã toàn thẳng, các ngươi có thể an giấc ngàn thu dưới đó rồi!"
“Ta biết, khi ra trận, các ngươi đã rất sợ hãi.”
“Ta cũng thấy tay các ngươi phát run lên khi giết địch”
“Nhưng, các ngươi vẫn anh dũng, lúc hy sinh không hề ngần ngại.”
“Các ngươi luôn nói bảo vệ ta là bảo vệ hạnh phúc!”
“Nhưng ta thân là vương của các ngươi lại chẳng thể bảo vệ được các ngươi, là ta có lỗi với các ngươi!”
“Thật là đau lòng chết ta rồi!” Hai mặt Hạ Thiên đỏ như máu!
Trước mộ, ánh mắt Hạ Thiên lướt qua từng ngôi mộ như thể nhìn thấy được khuôn mặt trẻ trung trong từng ngôi mộ ấy.
Những con người tươi sáng đó, ngày hôm qua trong lúc huấn luyện còn ngồi trước mặt hắn, nói: “Vương gia là người cứu sống cả nhà chúng ta, đời này kiếp này, mạng của chúng †a là của vương gia”
“Chúng ta chắc chẳn sẽ huấn huyện cho tốt, sẽ giết phỉ cho vương gial”
“Chúng ta không sợ khổ, nhất định sẽ trở thành chiến sĩ giỏi nhất Hoang Châu, bảo vệ Hoang Châu, cả đời này đều đi theo vương gial”
“Vương gia từng nói, muốn mỗi người ở thành Hoang Châu đều có cơm ăn áo mặc, mỗi người đều có một căn nhà, mỗi người đều có thể lấy vợ, chúng ta đều đang chờ đấy!”
Hắn còn chọc ghẹo: “Đắc Bảo, tại sao nhất định phải cưới vợ?
Đắc Bảo là một thiếu niên mày rậm mắt to, nghe vậy cười thành thật nói: “Để sinh em bé!”
“Ngươi sinh em bé làm gì?”
“Sinh em bé sau này làm binh của vương phủ Hoang Châu!”
“Làm binh của vương phủ Hoang Châu để làm gì?”
“Chờ bọn ta già rồi, chúng sẽ thay bọn ta bảo vệ vương gial”
“Tại sao sinh em bé vẫn phải bảo vệ vương gia ta?” “He he he..."
Đắc Bảo cười thành thật vài tiếng: “Là bởi vì, nương của †a từng nói, ngài là vương gia tốt nhất thiên hạ, ngài khỏe mạnh, vương phủ Hoang Châu mới khỏe mạnh, Hoang Châu tương lai cũng tốt lành!”
“Bảo vệ vương gia chính là bảo vệ hạnh phúc của chúng tai"
Tâm mắt Hạ Thiên nhòe đi!
Một vài hình ảnh trong ký ức lướt qua trước mắt hắn, hôm qua bọn họ vẫn còn sống! Ngày hôm qua, bọn họ vẫn còn ở ngay trước mặt hắn!
Tim Hạ Thiên rất đau!
Hắn cố nén nước mắt, khom lưng thật sâu, kìm nén nỗi đau trong lòng.
“Không được!”
'Thân nhân của các chiến sĩ hơi hoảng loạn, quỳ gối rơi lệ trước mặt Hạ Thiên, nói: “Vương gia, sao ngài lại có thể cúi đầu trước họ được chứ?”
“Thật là không được!” Phía sau Hạ Thiên, Tàng Nhất, Triệu Tử Thường, Lô Thụ,
Cao Phi, Lão Quỷ và Tiểu Bạch đều khom lưng, tất cả chiến sĩ đều khom lưng.
lệ, nhìn lướt qua khuôn mặt Các con, cái chết của các con
Thân nhân của chiến sĩ ng: của các chiến sĩ, thì thào nói: là đáng giá”
Hạ Thiên đứng dậy, giọng hỏi run: “Lấy rượu!”
Tàng Cửu dâng lên một chén rượu.
Hạ Thiên nhắm mắt một lúc cho tâm trạng bình tĩnh hơn, hắn đổ chén rượu đầu tiên xuống: “Các huynh đệ, trận chiến này chúng ta đã toàn thẳng, các ngươi có thể an giấc ngàn thu dưới đó rồi!"
“Ta biết, khi ra trận, các ngươi đã rất sợ hãi.”
“Ta cũng thấy tay các ngươi phát run lên khi giết địch”
“Nhưng, các ngươi vẫn anh dũng, lúc hy sinh không hề ngần ngại.”
“Các ngươi luôn nói bảo vệ ta là bảo vệ hạnh phúc!”
“Nhưng ta thân là vương của các ngươi lại chẳng thể bảo vệ được các ngươi, là ta có lỗi với các ngươi!”
“Thật là đau lòng chết ta rồi!” Hai mặt Hạ Thiên đỏ như máu!