Mục lục
Cửu Long Đoạt Vị- Tuyệt Thế Thái Tử - Hạ Thiên (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Hạ Thiên siết chặt nám đấm, cảm nhận tình hình thân thể một chút.. Mặc dù gầy nhưng vẫn có bắp thịt, là cơ thể từng trải qua luyện võ.

Không chỉ có vậy, thân thế này còn là thần lực trời sinh!

Hiện giờ linh hồn binh vương kết hợp với thân thế thần lực. trời sinh.

Tương lai đây hứa hẹn.

Sức mạnh có thể mang đến cho con người cảm giác an Toàn.

Đây là thời buổi loạn lạc trong thời đại binh khí lạnh. Trên mảnh đất này có vô số đất nước, nước mạnh được tôn trọng, nước yếu bị bắt làm nô lệ, chiến tranh tiếp diễn, điều

này thế hiện luật rừng một cách rõ rằng.

Lúc này, Tân quý phi năm chặt tay của Hạ Thiên, sợ răng Hạ Thiên chết đi sống lại chỉ là ảo giác.

Tuy nhiên, bàn tay của con trai của bà càng lúc càng ấm lên

Bà rưng rưng nước mắt nở nụ cười, nói: “Thiên nhỉ, mẫu phi sợ chết mất!”

Hạ Thiên trở tay nằm chặt tay bà, lòng bàn tay ú ấm hai mẫu tử: “Mẫu thân đừng sợ, con không dễ chết như vậy đâu”

“Ở trong cung, con phải gọi ta là mẫu phi”

Hạ Thiên không quen lắm:

Lúc này. “Vù vũ vù..”

Gió bắc thối lớn hơn, tuyết trên bầu trời như lông ngỗng.

Một lão thái giám tóc hoa râm đi ra khỏi Ngự thư phòng, đáng vẻ cung kính và giọng nói the thé: “Hoàng thượng có chỉ, mời Tân quý phi, Thái tử, Cửu Hoàng tử vào Ngự thư phòng yết kiến."

“Tuân chỉ!"

Ngự thư phòng. Một người đàn ông trung niên đội vương quyền, mặc long bào ngồi trên long ý, khuôn mặt chữ quốc tràn đầy uy nghiêm, dưới hàng lông mày rậm, một đôi mắt hố nhìn chấm chấm Hạ Thiên với vẻ mặt phức tạp. Người này chính là Hạ Chu, là Hoàng đế của nước Đại Hạ.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"

Hoàng đế Hạ Chu trâm ngâm một lúc rồi n con có oán hận phụ hoàng không?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Hài nhi không hận!”

“Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, phụ muốn con chết, con sẵn sàng chết!”

Trên mặt của Hạ Chu không có cảm xúc gì: “Trong tất cả các Hoàng tử, chỉ có Thiên nhỉ suốt ngày học hành, đọc sách nhiều nhất trong tàng thư các, cũng biết lý lẽ, nói chuyện nhã nhặn, khiến phụ hoàng rất yên tâm”

“Có điều... Thiên nhi, nếu phụ hoàng muốn con tự tuyệt nơi này, con có dám chết không?”

Tân quý phi kinh hãi! Thái tử vui mừng, đồ nghiệt tử này chết đi mới sạch sẽ!

Hạ Thiên không hề do dự, đá chân, lập tức lao về phía trụ kim long bên cạnh, đập đầu thật mạnh.

“Âm.”

Hãn không đập đầu vào trụ kim long mà đập vào lòng bàn tay của lão thái giám, lực tác động của hắn bị chặn lại, khiến hản lùi về phía sau ba bước.

Lão thái giám liếc nhìn sử quan bên cạnh đang chuẩn bị viết sách, vội vàng nói: “Cửu Hoàng tử đừng lỗ mãng, hoàng thượng không hề có ý này”

Hạ Thiên cược thẳng rồi!

Nếu hẳn bị buộc phải đổ máu trong Ngự thư phòng, danh tiếng “nhân nghĩa” của Hạ hoàng sẽ bị hủy hoại, tiếng xấu ép. chết con trai của ông ta sẽ bị ghi vào sử sách.

“Càn quấy!"

Khuôn mặt của Hạ hoàng tràn đầy nuối tiếc lên tiếng “Thiên nhị, trẫm chỉ hỏi bừa vậy thôi, sao ngươi lại lỗ mãng như vậy?”

“Lão già này nói đúng lảm, trắm không có ý đó”

Lúc này, Hạ Thiên đi đến trước mặt Hạ hoàng, chủ động nhắc đến chuyện phong vương với vẻ mặt tràn đây sợ hãi “Phụ hoàng, hài nhi chỉ muốn ở lại hoàng cung để ở bên cạnh phụ hoàng và mẫu phi, không muốn làm Hoang Châu vương gì đó, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban!”

Sắc mặt Hạ hoàng cứng đờ, nhìn sử quan bên cạnh, trong mắt ấn chứa sự bất lực sâu sắc.

Sử quan cũng cầm bút và nhìn Hạ đế với ánh mắt sáng. ngời, cứ như thế đang hỏi: “Lúc nào hoàng đế mới giết sử quan như ta, để ta lưu danh lên sử sách?”

Hạ đế cảm thấy đầu óc đau nhức: “Càn quấy!” “Quân không nói chơi!”

“Dân gian nói mười sáu tuổi trưởng thành, hiện giờ ngươi đã mười sáu tuổi rồi, coi như đã trưởng thành rỉ

“Dựa theo quy định của hoàng thất, mười sáu tuổi nên đến đất phong, giúp phụ hoàng canh giữ núi sông Đại Hạ này”

“Nay phong ngươi làm Hoang Châu vương, không phải đế ngươi đi hưởng phúc mà là để ngươi đi canh giữ Hoang Châu, bảo vệ cửa phía Tây của nước Đại Hạ ta”

“Ngày mai hãy lên đường đi"

Sử quan ghỉ lại: Vào ngày mùng ba tháng ba năm Khai Nguyên thứ hai mươi của Đại Hạ, Hạ hoàng đã phong cho con trai thứ chín Hạ Thiên của mình là Đại Hoang vương và ra lệnh cho hẳn đến đất phong để “nhập quốc” vào ngày mùng bốn tháng ba năm hai mươi của Đại Hạ.

Tân quý phi và Hạ Thiên đều thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ minh thương đã tránh được, chỉ cần đề phòng ám tiễn là có thể sống sót đến Hoang Châu.

Đến lúc đó, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.

Hoàng đế và Thái tử muốn giết hản... Thì không dễ dàng như khi ở trong hoàng thành nữa!

Sắc mặt của Thái tử tái xanh, không cam lòng nói: “Không.”

Hản ta vừa thốt lên một tiếng thì bị Hạ hoàng cắt ngang: “Thái tử, ngươi lui xuống thay y phục trước đi, đường đường là Thái tử mà lại mặc y phục ướt nhẹp vào Ngự thư phòng, còn ra thể thống gì nữa”

Thái tử cảm thấy trong lòng ớn lạnh, biết Hạ hoàng không thích mùi nước tiểu trên người mình, càng không thích hản ta nhát gan.

Trong lúc nhất thời, Thái tử rụt cố lại, không dám nói thêm gì nữa mà cúi người hành lê lùi ra ngoài: “Nhi thần cáo lui

Lúc này, vẻ mặt Tân quý phi đáng thương nói: “Hoàng thượng, dựa theo quy tắc của tổ tiên, Thiên nhi nên mở nha xây phủ ở Đế Đô, tuyển chọn nhân tài khắp thiên hạ đến giúp đỡ”

“Thời gian tuyển chọn nhân tài bình thường là nửa năm, nếu ngày mai rời đi.. liệu có vội vàng quá không?”

Ở triều Đại Hạ, chỉ cần là phong tước thân vương thì đều có quyền xây phủ mở nha

Mở phủ như thế nào?

Tức là xây công thự thân vương trên đất phong của thân vương, giống như một triều định nhỏ, có thế tự do chiêu mộ quan viên, bố nhiệm quan viên, báo cáo triều đình trung ương

lập hồ sơ là được

Đất phong thân vương do triều đình nhỏ này quản lý, thuế: cũng do họ thu.

Xây nha như thế nào?

Nghĩa là thành lập một đội quân trực thuộc của thân vương, quân số không quá ba ngàn người, dưới sự chỉ huy. trực tiếp của thân vương và danh sách được báo cáo lên triều

đình trung ương để lưu giữ.

Vi vậy, thân vương là hoàng đế địa phương trên đất phong.

Có tiền!

Có quyền!

Có thế!

“Ha ha ha.."

Hạ hoàng cười gượng: “Quý phi nói có lý!"

“Tuy nhiên, Hoang Châu vừa gửi quân báo tới, quân đội biên giới của đế quốc Thiên Lang đang tập trung tại biên giới,

có thể tấn công thành Hoang Châu bất cứ lúc nào. Quân tình khẩn cấp, Thiên nhi đến đất phong rồi hãng mở phủ xây nha!”

Đây là dương mưu của Hạ hoàng, Hạ Thiên không thể không tiếp chiêu.

Nếu đất phong của hắn bị nước Thiên Lang công chiếm thì hẳn sẽ trở thành thân vương không có đất phong, một tư, lệnh không có gì cả thì chỉ có thể chết!

Tuy nhiên, đây cũng là điều mà Hạ Thiên mong muốn.

“Nhi thần tuân lệnh!”

Hạ Thiên thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ không bằng lòng: “Ngày mai nhi thần sẽ lên đường đến Hoang Châu”

Hạ hoàng hài lòng nói: “Tốt lắm!”

“Thiên nhỉ đã được phong vương thì nên thưởng một ngàn lượng vàng, mười ngàn lượng bạc, một trắm thước tơ lụa, một ngàn thước vải."

“Ta sẽ lệnh cho Thái tử phân bổ một ngàn quân đến bảo vệ ngươi, để ngươi có thể thuận lợi đánh tan đại quân Thiên Lang, bảo vệ đất phong của ngươi."

Hạ hoàng nói thì dễ nghe.

Tuy nhiên, một thân vương “lập nước” mà không cung cấp tài nguyên theo chế độ tố tiên mà chỉ đưa ra một số vàng, bạc và vải.. Hạ hoàng đúng là người đầu tiên tự cố chí kim

Sứ quan liếc nhìn Hạ hoàng với ánh mặt tò mò, múa bút viết: Hoàng đế Hạ Chu không thích Cửu Hoàng tử Hạ Thiên, để hản đến đất phong trước thời hạn, không dựa theo quy tắc. hoàng thất tiến hành phong thưởng, chẳng qua chỉ thưởng. chút tài vật, Hoang Châu Vương thế nào cũng trở thành thân vương nghèo nhất trong các thân vương.

“Tạ ơn phụ hoàng ban thưởng!”

Hạ Thiên không nói gì thêm: “Nhi thần chuẩn bị hành lý cả đêm, ngày mai đi thẳng đến cửa thành Tây điếm binh, dẫn quân đến thành Hoang Châu”

Lúc này, Tân quý phi chợt lên tiếng: “Hoàng thượng, hôm đó người từng đồng ý với thần thiếp ở điện Tân Phong rẵng... Sẽ ban hôn Tư Mã Lan cho Thiên nhĩ!"

“Nếu Thiên nhí đã phong vương, dựa theo quy tắc hoàng thất, Tư Mã Lan chính là Hoang Châu vương phi tương lai."

Hạ hoàng săm mặt, một hồi lâu mới không tình nguyện lên tiếng: “Thiên nhị, vậy phụ hoàng giúp ngươi hoàn thành ước vọng, lập tức hạ chỉ ban thưởng mỹ nhân đẹp nhất Đại Hạ này cho ngươi!”

“Không những vậy, vì Hoang Châu xa cách Đế Đô, ta sẽ ra lệnh cho Tư Mã Lan đi cùng ngươi để giải nỗi tương tư, sau khi đến thành Hoang Châu, các ngươi sẽ lập tức thành thân!”

“Hả?” Hạ Thiên rất ngạc nhiên!

Rõ ràng hoàng đế có lòng dạ đen tối này không muốn gả Tư Mã Lan cho mình!

Tại sao lại tốt bụng lo nghĩ chuyện hôn sự của mình như vậy?

Rốt cuộc ông ta có âm mưu gì?

Chẳng lẽ ông ta muốn dùng mỹ nhân kế, khiến mình chết trên bụng mỹ nhân đẹp nhất Đại Hạ sao?

Chẳng lẽ hồng nhan tuyệt thế thật sự là kẻ gây tai họa. sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK