Lúc này.
Mọi người đều khá căng thẳng.
Đây là lần đầu họ gặp tình huống kỳ lạ như vậy.
Tàng Nhất dẫn các thiếu niên tàng kiếm bao vây đầm nước.
Tay bọn họ đặt trên chiếc lẩy, sẵn sàng bản nỏ tiễn ra bất cứ lúc nào.
Bàn tay ngọc ngà của Tần Hồng Y vuốt nhự thân đao, bàn tay dính đây máu tươi, đôi mắt đẹp ngập tràn thích thú: “Đao tốt!”
“Vừa hay thử đao luôn.”
Hạ Thiên cầm ngân châm trong tay, nhìn chằm chằm đầm nước: “Chờ đánh xong trận này, bản vương sẽ tự tay đúc cho Hồng Y tiền bối một thanh kiếm sắc.”
“Tạm thời sắc bén nhất thiên hạ!”
Tân Hồng Y đã rót đầy chân khí khắp toàn thân, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào: “Vương gia, tại sao chỉ là tạm thời?”
Hạ Thiên nhếch miệng ngạo nghễ: “Tương lai, ta sẽ luyện ra thép, dùng thép †ôi trăm lần đúc kiếm cho ngươi. Kiếm khi ấy mới là kiếm sắc truyền đời.”
“Kiếm sắt quá yếu.”
Tần Hồng Y vui mừng và thắc mắc.
Thép là gì?
Có điều, kiếm do Thánh Nhân rèn ra chính là Thánh kiếm.
Chắc chắn là kiếm tốt!
Lúc này, cột nước phun ra khỏi đầm nước càng ngày càng lớn!
Một luồng uy áp hung hãn thuận theo cột nước lan tỏa ra xung quanh.
Tân Hồng Y nghiêm mặt: “Hoang Châu vương, bản tông đoán con vật dưới nước này lợi hại hơn con mãng giao vừa rồi.”
“Ngươi sợ không?”
Hạ Thiên bình tĩnh: “Có lợi hại cách mấy cũng chỉ là súc sinh.” “Bản vương là người, sao lại sợ súc sinh.”
A Đan đứng bên cạnh nhìn xoáy vào Hạ Thiên vài lân!
Có Thánh Nhân tọa trấn, vạn thú lui tránh.
Đúng là không cần phải sợi
Nàng ta thả lỏng tỉnh thần hẳn.
Nhớ khi xưa, mọi nam nhân gặp nàng ta đều muốn ngủ với nàng ta.
Nàng ta cũng muốn ngủ với các nam nhân mình gặp.
Nhưng nam Thánh Nhân này dường như không muốn ngủ với nàng ta, không muốn sờ người nàng ta, không muốn đè nàng ta nằm xuống bên dưới người hắn.
Thật là đáng tiếc!
A Đan nhếch miệng cười yêu kiều.
Nàng ta muốn ngủ với Thánh Nhân!
Lúc này, khóe mắt Tần Hồng Y liếc nhìn A Đan, nhắc nhở: “Tiểu yêu nữ, Hoang Châu vương không phải người ngươi có thể thèm khát đâu, tốt nhất là đừng mơ tưởng.”
“Thánh Nhân có thể thấy rõ mọi chân tướng trên đời này.”
Mọi người đều khá căng thẳng.
Đây là lần đầu họ gặp tình huống kỳ lạ như vậy.
Tàng Nhất dẫn các thiếu niên tàng kiếm bao vây đầm nước.
Tay bọn họ đặt trên chiếc lẩy, sẵn sàng bản nỏ tiễn ra bất cứ lúc nào.
Bàn tay ngọc ngà của Tần Hồng Y vuốt nhự thân đao, bàn tay dính đây máu tươi, đôi mắt đẹp ngập tràn thích thú: “Đao tốt!”
“Vừa hay thử đao luôn.”
Hạ Thiên cầm ngân châm trong tay, nhìn chằm chằm đầm nước: “Chờ đánh xong trận này, bản vương sẽ tự tay đúc cho Hồng Y tiền bối một thanh kiếm sắc.”
“Tạm thời sắc bén nhất thiên hạ!”
Tân Hồng Y đã rót đầy chân khí khắp toàn thân, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào: “Vương gia, tại sao chỉ là tạm thời?”
Hạ Thiên nhếch miệng ngạo nghễ: “Tương lai, ta sẽ luyện ra thép, dùng thép †ôi trăm lần đúc kiếm cho ngươi. Kiếm khi ấy mới là kiếm sắc truyền đời.”
“Kiếm sắt quá yếu.”
Tần Hồng Y vui mừng và thắc mắc.
Thép là gì?
Có điều, kiếm do Thánh Nhân rèn ra chính là Thánh kiếm.
Chắc chắn là kiếm tốt!
Lúc này, cột nước phun ra khỏi đầm nước càng ngày càng lớn!
Một luồng uy áp hung hãn thuận theo cột nước lan tỏa ra xung quanh.
Tân Hồng Y nghiêm mặt: “Hoang Châu vương, bản tông đoán con vật dưới nước này lợi hại hơn con mãng giao vừa rồi.”
“Ngươi sợ không?”
Hạ Thiên bình tĩnh: “Có lợi hại cách mấy cũng chỉ là súc sinh.” “Bản vương là người, sao lại sợ súc sinh.”
A Đan đứng bên cạnh nhìn xoáy vào Hạ Thiên vài lân!
Có Thánh Nhân tọa trấn, vạn thú lui tránh.
Đúng là không cần phải sợi
Nàng ta thả lỏng tỉnh thần hẳn.
Nhớ khi xưa, mọi nam nhân gặp nàng ta đều muốn ngủ với nàng ta.
Nàng ta cũng muốn ngủ với các nam nhân mình gặp.
Nhưng nam Thánh Nhân này dường như không muốn ngủ với nàng ta, không muốn sờ người nàng ta, không muốn đè nàng ta nằm xuống bên dưới người hắn.
Thật là đáng tiếc!
A Đan nhếch miệng cười yêu kiều.
Nàng ta muốn ngủ với Thánh Nhân!
Lúc này, khóe mắt Tần Hồng Y liếc nhìn A Đan, nhắc nhở: “Tiểu yêu nữ, Hoang Châu vương không phải người ngươi có thể thèm khát đâu, tốt nhất là đừng mơ tưởng.”
“Thánh Nhân có thể thấy rõ mọi chân tướng trên đời này.”