“Những thủ đoạn vặt vãnh của Hợp Hoan phái các ngươi chẳng là gì cả.”
A Đan nắm chặt con dao găm trong tay: “Hồng Ma tiền bối, mắt của Thánh Nhân thật sự lợi hại vậy chăng?”
Tần Hồng Y gật đầu: “Lợi hại vậy đấy.”
“Ngươi đứng trước mặt hắn thì suy nghĩ của ngươi chẳng khác gì bị lột trần, kiểu gì cũng sẽ bị hắn nhìn thấu, không giấu được bất kỳ bí mật gì trong lòng."
A Đan nhếch môi ngạc nhiên.
Hạ Thiên đoán được suy nghĩ của Tân Hồng Y: “Bản vương chỉ là người bình thường!”
“Hồng Y tiền bối đừng suy nghĩ nhiều.” Đừng suy nghĩ nhiều?
Tân Hồng Y bật thốt lên hỏi: “Làm sao ngươi biết được phương pháp vận hành chân khí của Bất Lão Hồi Xuân Công?”
“Đêm hôm ấy, ở trên xe ngựa, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
“Chẳng lẽ là cởi hết đồ của ta ra... Xem đường đi của chân khí ư?”
Mắt A Đan ngập tràn vẻ hóng hớt: “Hồng Y tiền bối, không phải ngươi nói Thánh Nhân không cần cởi đồ cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người hay sao?”
Tần Hồng Y: “...”
Hạ Thiên nhìn A Đan một cái tỏ ý khen ngợi.
Có mắt nhìn lắm!
A Đan mỉm cười đầy quyến rũ.
Cuối cùng, mọi người cũng đỡ căng thẳng hơn.
Đúng lúc này.
“Âm..”
Chín chiếc đuôi rắn to vung lên khỏi mặt nước.
Những chiếc đuôi này to bằng bắp đùi, trên đuôi có vảy màu vàng kim rất loá mắt.
“Vù vù vù..." Chín chiếc đuôi rắn tựa như chín cây thương vàng xuyên qua không khí, đâm về phía Hạ Thiên, Triệu Tử Thường, Tân Hồng Y, A Đan và các thiếu niên tàng
kiếm, tốc độ của chúng nhanh như chớp giật.
Chín chiếc đuôi rắn tựa như chín xúc tua bạch tuộc nhô lên trên mặt nước tựa như một đóa hoa bằng vàng ròng đương độ nở rộ.
Ngay sau đó, một chấm đỏ lớn chừng bàn tay xuất hiện ở giữa chín chiếc đuôi rắn màu vàng.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, hóa ra chín chiếc đuôi này mọc ra từ cùng một thân.
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình. Trên đời này có thứ gì lại có chín chiếc đuôi màu vàng?
Lúc này, hai tay của Hạ Thiên liên tục gảy mười ngón tay, ngân châm bản thẳng về phía chấm đỏ.
Ngân châm xuyên qua không khí, vang lên lanh lảnh, trước khi chín chiếc đuôi rắn màu vàng tấn công tới chỗ mọi người, những chiếc ngân châm tới tấp cắm vào chín chấm đỏ đó.
“Phập phập phập...
Ngân châm cắm vào chấm đỏ, máu tươi loang ra trên mặt nước.
Đột nhiên, một chấm đỏ nhanh chóng co lại... Chín chiếc đuôi vàng vội vàng rụt lại, bảo vệ chấm đỏ đó, sau đó chìm thẳng xuống nước và biến mất.
“Rầm rầm rầm...”
Cột nước điên cuồng lại băn lên từ đâm nước.
A Đan nắm chặt con dao găm trong tay: “Hồng Ma tiền bối, mắt của Thánh Nhân thật sự lợi hại vậy chăng?”
Tần Hồng Y gật đầu: “Lợi hại vậy đấy.”
“Ngươi đứng trước mặt hắn thì suy nghĩ của ngươi chẳng khác gì bị lột trần, kiểu gì cũng sẽ bị hắn nhìn thấu, không giấu được bất kỳ bí mật gì trong lòng."
A Đan nhếch môi ngạc nhiên.
Hạ Thiên đoán được suy nghĩ của Tân Hồng Y: “Bản vương chỉ là người bình thường!”
“Hồng Y tiền bối đừng suy nghĩ nhiều.” Đừng suy nghĩ nhiều?
Tân Hồng Y bật thốt lên hỏi: “Làm sao ngươi biết được phương pháp vận hành chân khí của Bất Lão Hồi Xuân Công?”
“Đêm hôm ấy, ở trên xe ngựa, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
“Chẳng lẽ là cởi hết đồ của ta ra... Xem đường đi của chân khí ư?”
Mắt A Đan ngập tràn vẻ hóng hớt: “Hồng Y tiền bối, không phải ngươi nói Thánh Nhân không cần cởi đồ cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người hay sao?”
Tần Hồng Y: “...”
Hạ Thiên nhìn A Đan một cái tỏ ý khen ngợi.
Có mắt nhìn lắm!
A Đan mỉm cười đầy quyến rũ.
Cuối cùng, mọi người cũng đỡ căng thẳng hơn.
Đúng lúc này.
“Âm..”
Chín chiếc đuôi rắn to vung lên khỏi mặt nước.
Những chiếc đuôi này to bằng bắp đùi, trên đuôi có vảy màu vàng kim rất loá mắt.
“Vù vù vù..." Chín chiếc đuôi rắn tựa như chín cây thương vàng xuyên qua không khí, đâm về phía Hạ Thiên, Triệu Tử Thường, Tân Hồng Y, A Đan và các thiếu niên tàng
kiếm, tốc độ của chúng nhanh như chớp giật.
Chín chiếc đuôi rắn tựa như chín xúc tua bạch tuộc nhô lên trên mặt nước tựa như một đóa hoa bằng vàng ròng đương độ nở rộ.
Ngay sau đó, một chấm đỏ lớn chừng bàn tay xuất hiện ở giữa chín chiếc đuôi rắn màu vàng.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, hóa ra chín chiếc đuôi này mọc ra từ cùng một thân.
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình. Trên đời này có thứ gì lại có chín chiếc đuôi màu vàng?
Lúc này, hai tay của Hạ Thiên liên tục gảy mười ngón tay, ngân châm bản thẳng về phía chấm đỏ.
Ngân châm xuyên qua không khí, vang lên lanh lảnh, trước khi chín chiếc đuôi rắn màu vàng tấn công tới chỗ mọi người, những chiếc ngân châm tới tấp cắm vào chín chấm đỏ đó.
“Phập phập phập...
Ngân châm cắm vào chấm đỏ, máu tươi loang ra trên mặt nước.
Đột nhiên, một chấm đỏ nhanh chóng co lại... Chín chiếc đuôi vàng vội vàng rụt lại, bảo vệ chấm đỏ đó, sau đó chìm thẳng xuống nước và biến mất.
“Rầm rầm rầm...”
Cột nước điên cuồng lại băn lên từ đâm nước.