“Không quen!"
Tiểu Bạch trả lời rất quyết đoán.
Nhưng sắc mặt của hắn ta trông rất kém.
Hắn ta có muốn cũng không thể giấu được.
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao trông rất kinh ngạc.
"Vương gia, vị huynh đệ Tiểu Bạch này quen biết bọn ta sao?"
Hạ Thiên trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Bạch tổng quản của phủ Hoang Châu Vương ta."
Trên mặt Đỗ Quân và Triệu Đại Đao không có vẻ gì kỳ lạ.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đỗ Quân sờ sờ ba sợi râu xanh nói: “Vương gia, vị tiểu huynh đệ này tuổi tác xấp xỉ với ngài, khi bọn ta rời khỏi Trung Nguyên, ngài có lẽ còn chưa ra đời. Xét theo tuổi tác, hẳn là không biết gì."
"Hơn nữa, mười sáu mười bảy năm qua bọn ta chưa từng rời hỏi Hoang Châu, các ngài mới từ đế đô tới, nếu vương gia cứ nhất quyết nói bọn ta quen biết nhau thì cũng quá là miễn cưỡng rồi."
"Cả thời gian lẫn địa điểm đều không cho phép bọn ta quen nhau."
Lúc này vẻ mặt Tiểu Bạch trở nên tự nhiên hơn nhiều, gượng cười nói: "Vương gia, Đỗ tổng đốc nói có lý."
"Ta chưa bao giờ tiếp xúc với ông ấy hay Triệu tổng đốc, tất nhiên là không quen biết."
"Vương gia, trong hang động này có rất nhiều báu vật. Ta đi kiểm tra hang động, đề phòng có báu vật nào bị thất lạc."
Hạ Thiên hiền hòa mỉm cười: "Được!" "Ngươi đi đi"
Tiểu Bạch đưa "Sổ sách vương phủ" cho Tàng Cửu bên cạnh tiếp tục ghi chép.
Hắn ta đi về phía ngọn núi.
Bước chân hơi vội vàng.
Hạ Thiên lắc đầu.
Tên này còn không che giấu được vẻ mặt, đúng là tâm kế không đủ sâu.
Vừa rồi hắn không hề nói ra họ của Đỗ Quân và Triệu Đại Đao.
Nhưng Tiểu Bạch lại biết được, hơn nữa còn phân biệt chính xác hai người họ. Như thế này là thực sự không quen biết à?
Có điều, nếu Tiểu Bạch không muốn nói ra, hắn cứ giả vờ như không biết vậy. Hắn tin tưởng Tiểu Bạch.
Những năm qua, nếu Tiểu Bạch muốn hại hắn, cơ hội có rất nhiều.
Hạ Thiên vừa suy nghĩ vừa bước vào lều chính: "Lấy ghế cho hai vị tổng đốc ngồi."
"Vâng!"
Thiếu niên tàng kiếm mang đến hai chiếc ghế gỗ đơn giản, khác hẳn với ghế gỗ thời đại này.
Đỗ Quân và Triệu Đại Dao đều không khách khí: “Cảm ơn Vương gia ban tọa.” Hạ Thiên duỗi tay ra, một khối ngọc rơi vào tay hắn.
Tàng Nhất đang ẩn náu trong chỗ tối lấy ra ngọc ấn Cửu Long thu được từ núi Nhị Long.
Tiểu Bạch trả lời rất quyết đoán.
Nhưng sắc mặt của hắn ta trông rất kém.
Hắn ta có muốn cũng không thể giấu được.
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao trông rất kinh ngạc.
"Vương gia, vị huynh đệ Tiểu Bạch này quen biết bọn ta sao?"
Hạ Thiên trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Bạch tổng quản của phủ Hoang Châu Vương ta."
Trên mặt Đỗ Quân và Triệu Đại Đao không có vẻ gì kỳ lạ.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đỗ Quân sờ sờ ba sợi râu xanh nói: “Vương gia, vị tiểu huynh đệ này tuổi tác xấp xỉ với ngài, khi bọn ta rời khỏi Trung Nguyên, ngài có lẽ còn chưa ra đời. Xét theo tuổi tác, hẳn là không biết gì."
"Hơn nữa, mười sáu mười bảy năm qua bọn ta chưa từng rời hỏi Hoang Châu, các ngài mới từ đế đô tới, nếu vương gia cứ nhất quyết nói bọn ta quen biết nhau thì cũng quá là miễn cưỡng rồi."
"Cả thời gian lẫn địa điểm đều không cho phép bọn ta quen nhau."
Lúc này vẻ mặt Tiểu Bạch trở nên tự nhiên hơn nhiều, gượng cười nói: "Vương gia, Đỗ tổng đốc nói có lý."
"Ta chưa bao giờ tiếp xúc với ông ấy hay Triệu tổng đốc, tất nhiên là không quen biết."
"Vương gia, trong hang động này có rất nhiều báu vật. Ta đi kiểm tra hang động, đề phòng có báu vật nào bị thất lạc."
Hạ Thiên hiền hòa mỉm cười: "Được!" "Ngươi đi đi"
Tiểu Bạch đưa "Sổ sách vương phủ" cho Tàng Cửu bên cạnh tiếp tục ghi chép.
Hắn ta đi về phía ngọn núi.
Bước chân hơi vội vàng.
Hạ Thiên lắc đầu.
Tên này còn không che giấu được vẻ mặt, đúng là tâm kế không đủ sâu.
Vừa rồi hắn không hề nói ra họ của Đỗ Quân và Triệu Đại Đao.
Nhưng Tiểu Bạch lại biết được, hơn nữa còn phân biệt chính xác hai người họ. Như thế này là thực sự không quen biết à?
Có điều, nếu Tiểu Bạch không muốn nói ra, hắn cứ giả vờ như không biết vậy. Hắn tin tưởng Tiểu Bạch.
Những năm qua, nếu Tiểu Bạch muốn hại hắn, cơ hội có rất nhiều.
Hạ Thiên vừa suy nghĩ vừa bước vào lều chính: "Lấy ghế cho hai vị tổng đốc ngồi."
"Vâng!"
Thiếu niên tàng kiếm mang đến hai chiếc ghế gỗ đơn giản, khác hẳn với ghế gỗ thời đại này.
Đỗ Quân và Triệu Đại Dao đều không khách khí: “Cảm ơn Vương gia ban tọa.” Hạ Thiên duỗi tay ra, một khối ngọc rơi vào tay hắn.
Tàng Nhất đang ẩn náu trong chỗ tối lấy ra ngọc ấn Cửu Long thu được từ núi Nhị Long.