Nhưng đây là một quan đạo chật hẹp.
Bọn họ đã bắt đầu tấn công.
Chỉ cần hắn ta kéo dây cương ngựa, ky binh phía sau sẽ đụng phải hắn ta, khiến chiếc mã thương vừa to vừa dài kia chọc thẳng vào mông hắn ta.
Hiện giờ.
Dừng không được!
Lui cũng không được!
Chỉ có thể tiến về phía trước!
Trong mắt Tào Mã hiện lên một tia tàn ác.
Ba chiếc nỏ công thành đó nhiều nhất chỉ có thể bắn ra một lượt mũi tên, hắn ta sẽ lao tới trước xe ngựa, phá hủy nỏ công thành và lật xe ngựa.
Vì vậy, nỏ công thành chỉ có một cơ hội để bắn.
Đạo lý này không chỉ có mình hắn ta hiểu.
Tất cả tử sĩ phía sau hắn ta đều hiểu.
Vì thế.
"Giết qua đó!"
Phía đối diện.
"Băn!"
Hạ Thiên lạnh lùng ra lệnh.
“Vèo vèo vèo..."
Chín mũi tên nỏ công thành rời khỏi dây cung với âm thanh xé gió chói tai, xuyên qua không gian và xuất hiện trước mặt Tào Mã.
Hắn ta nghiêng đầu né tránh mũi tên nhanh như chớp.
Tuy nhiên, ky binh hai bên trái và phải của hắn ta không có võ công tốt như hắn ta.
"Phụt phụt....'
Chín mũi tên nỏ công thành bắn thủng chín bộ áo giáp, xuyên qua cơ thể của chín tử sĩ, lực lượng khổng lồ kéo họ văng ra khỏi lưng ngựa.
Sau đó tiếp tục bắn về phía trước.
"Phập phập phập....
Máu băn tung tóe, xương cốt vỡ tan.
Lại xuyên qua cơ thể của tử sĩ thứ hai.
Thứ ba!
Thứ tư!
Cuối cùng chiếc tên nỏ cũng mất đi sức mạnh và rơi xuống đất cùng với bốn cái xác.
Trong phút chốc máu nhuộm đỏ cả quan đạo. Chín mũi tên đã giết chết 45 tử sĩ của Tào Mã.
Lúc này, hắn ta cũng dẫn đầu lao tới xe ngựa, rút mã thương ra, vận khí đan điền và dùng lực toàn thân: "Đi!"
Đầu mã thương giống như một con trăn kỳ quái chui ra khỏi hang, đánh bay các xe ngựa và nỏ công thành đang cản đường.
Tại thời điểm này.
Toàn bộ đoàn xe của Hoang Châu Vương xuất hiện trước mặt hắn ta mà không có bất kỳ sự cản trở nào.
Dưới Vương kỳ, có một thiếu niên tuấn tú mặc vương bào đang lạnh lùng nhìn hắn ta.
Hai mắt Tào Mã sáng lên, hắn ta không chút do dự đâm mã thương tới: "Hoang Châu Vương, đi chết đi!"
"Các huynh đệ, giết!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mã thương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong chớp mắt đã đâm đến trước cổ họng của Hạ Thiên...
Bọn họ đã bắt đầu tấn công.
Chỉ cần hắn ta kéo dây cương ngựa, ky binh phía sau sẽ đụng phải hắn ta, khiến chiếc mã thương vừa to vừa dài kia chọc thẳng vào mông hắn ta.
Hiện giờ.
Dừng không được!
Lui cũng không được!
Chỉ có thể tiến về phía trước!
Trong mắt Tào Mã hiện lên một tia tàn ác.
Ba chiếc nỏ công thành đó nhiều nhất chỉ có thể bắn ra một lượt mũi tên, hắn ta sẽ lao tới trước xe ngựa, phá hủy nỏ công thành và lật xe ngựa.
Vì vậy, nỏ công thành chỉ có một cơ hội để bắn.
Đạo lý này không chỉ có mình hắn ta hiểu.
Tất cả tử sĩ phía sau hắn ta đều hiểu.
Vì thế.
"Giết qua đó!"
Phía đối diện.
"Băn!"
Hạ Thiên lạnh lùng ra lệnh.
“Vèo vèo vèo..."
Chín mũi tên nỏ công thành rời khỏi dây cung với âm thanh xé gió chói tai, xuyên qua không gian và xuất hiện trước mặt Tào Mã.
Hắn ta nghiêng đầu né tránh mũi tên nhanh như chớp.
Tuy nhiên, ky binh hai bên trái và phải của hắn ta không có võ công tốt như hắn ta.
"Phụt phụt....'
Chín mũi tên nỏ công thành bắn thủng chín bộ áo giáp, xuyên qua cơ thể của chín tử sĩ, lực lượng khổng lồ kéo họ văng ra khỏi lưng ngựa.
Sau đó tiếp tục bắn về phía trước.
"Phập phập phập....
Máu băn tung tóe, xương cốt vỡ tan.
Lại xuyên qua cơ thể của tử sĩ thứ hai.
Thứ ba!
Thứ tư!
Cuối cùng chiếc tên nỏ cũng mất đi sức mạnh và rơi xuống đất cùng với bốn cái xác.
Trong phút chốc máu nhuộm đỏ cả quan đạo. Chín mũi tên đã giết chết 45 tử sĩ của Tào Mã.
Lúc này, hắn ta cũng dẫn đầu lao tới xe ngựa, rút mã thương ra, vận khí đan điền và dùng lực toàn thân: "Đi!"
Đầu mã thương giống như một con trăn kỳ quái chui ra khỏi hang, đánh bay các xe ngựa và nỏ công thành đang cản đường.
Tại thời điểm này.
Toàn bộ đoàn xe của Hoang Châu Vương xuất hiện trước mặt hắn ta mà không có bất kỳ sự cản trở nào.
Dưới Vương kỳ, có một thiếu niên tuấn tú mặc vương bào đang lạnh lùng nhìn hắn ta.
Hai mắt Tào Mã sáng lên, hắn ta không chút do dự đâm mã thương tới: "Hoang Châu Vương, đi chết đi!"
"Các huynh đệ, giết!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mã thương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong chớp mắt đã đâm đến trước cổ họng của Hạ Thiên...