Tàng Thất nhếch miệng cười như hồ ly: “Vương gia nhà ta tới Hoang Châu giết được Thần Long trong truyền thuyết của Hoang Châu, dùng máu rồng lập lời thề sẽ chống lại người Thiên Lang, cùng sống chết với Hoang Châu.”
“Đây là thịt rồng mang đến đế đô để chúc thọ Tần quý phi nương nương.”
“Cái gì?”
Hiệp khách khiếp sợt
'Trong mắt bọn họ ngập tràn hiếu kì: “Là rồng thật à?”
Tàng Thất lắc đầu: “Không phải!”
“Vương gia nhà ta nói cùng lắm nó chỉ là một con mấng giao ngàn năm tuổi thôi.”
“Nhưng đầu nó đã mọc sừng rồi.” “Ái chà..." Các hiệp khách hít sâu một hơi: “Mãng giao?”
“Nhớ thời Tần Tổ Long đại đế, lúc làm lễ tuyên thệ trước khi xuất quân thống nhất cửu quốc, ngài đã giết một con mãng giao trên núi Tổ Long.”
“Chẳng lẽ, Hoang Châu Vương Hạ Thiên mới là chủ thiên hạ tương lai?”
Mắt hiệp khách sáng lên, quay đầu ngựa lại, hô to: “Các huynh đệ, hằng năm người Thiên Lang đều xâm lược Hoang Châu ta, tàn sát người Đại Hạ ta, gian dâm cướp bóc ở Hoang Châu, không việc ác nào không làm, các ngươi có muốn giết bọn họ không?”
“Muốn!”
Các thiếu hiệp hô lên.
Hiệp khách nói tiếp: “Những năm gần đây, ta biết tất cả mọi người muốn tận trung báo quốc mà không biết làm thế nào nên mới xông xáo giang hồ với vi
huynh.”
“Mấy năm trước, ta đã muốn tới Hoang Châu giết người Thiên Lang rồi nhưng không có ai để ta đi theo.”
“Giờ có rồi.” “Đó chính là Hoang Châu Vương lập chí tiêu diệt bọn cướp trong thiên hại” “Đó chính là Hoang Châu Vương đi tới đâu là cứu giúp người nghèo tới đó.”
“Đó chính là Hoang Châu Vương vừa tới Hoang Châu đã giết được thần long, thề chống lại đại quân Thiên Lang, đồng sinh cộng tử với Hoang Châu.”
“Đó chính là vị vương thực sự cứng cỏi của Đại Hạ ta.”
“Lần này, ta muốn tới Hoang Châu đi theo Hoang Châu Vương, cùng giết người Thiên Lang, báo mối thù máu đậm sâu mấy chục năm nay cho tỷ muội huynh đệ Hoang Châu ta.”
“Các ngươi có sẵn sàng đi cùng ta không?”
“Sẵn sàng!”
Bầu máu nóng trào dâng trong lồng ngực các thiếu hiệp, thanh kiếm trong vỏ nóng lòng được tuốt ra khỏi vỏ, nếm máu của binh lính Thiên Lang.
Các thiếu hiệp chưa bao giờ thiếu nhiệt huyết.
Nếu có hiền danh giơ tay lên hô hào là sẽ có vô vàn người đi theo.
Một thiếu hiệp hào khí xông mây mói: “Đại ca, Trung Hoa Sơn Thập Tam Kiếm chúng ta đã gây dựng được uy danh hiển hách trong giang hồ, không ai không biết, không người không hay, giang hồ nhỏ hẹp đã không còn có tính khiêu chiến nữa”
“Lần này, chúng ta sẽ tới Hoang Châu cho người Thiên Lang biết tới uy danh của chúng ta, đấy mới gọi là uy phong.”
“Tương lai, Trung Hoa Sơn Thập Tạm Kiếm chúng ta sẽ vang danh khắp thiên hạ cùng với Hoang Châu!”
Các thiếu hiệp càng nói, máu nóng càng sục sôi.
Cách đó không xa, một thư sinh mặc nho trang thấy thế, không khỏi cảm thán: “Một tiếng Hoang Châu Vương, mỹ danh truyền khắp thiên hạ.”
“Lần này, chỉ cần Hoang Châu Vương không chết thì ắt sẽ làm nên thành tựu!”
“Thật thú vị!”
Nói xong, ánh mắt thư sinh ngập tràn sự thông thái, nhìn theo bóng lưng Tàng Thất đi xa, như có điều suy nghĩ: “Hoang Châu Vương là Chân Long, đương nhiên không thể chứa chấp một con rồng giả ở Hoang Châu, cho nên nhất định phải diệt trừ nó."
“Hoang Châu Vương, ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có tham vọng tranh bá thiên hạ hay không?”
“Nếu có, ta... Sẽ tính sau Lúc này.
“Cộc cộc cộc..."
Các thiếu hiệp phi ngựa chạy qua hắn ta.
Thư sinh hoàn hồn, gân cổ lên gọi: “Chư vị anh hùng, chờ một chút!” “Ta cũng muốn đến Hoang Châu quy thuận Hoang Châu Vương.”
“Chư vị anh hùng có thể đưa tiểu sinh đi một đoạn đường không?”
“Đây là thịt rồng mang đến đế đô để chúc thọ Tần quý phi nương nương.”
“Cái gì?”
Hiệp khách khiếp sợt
'Trong mắt bọn họ ngập tràn hiếu kì: “Là rồng thật à?”
Tàng Thất lắc đầu: “Không phải!”
“Vương gia nhà ta nói cùng lắm nó chỉ là một con mấng giao ngàn năm tuổi thôi.”
“Nhưng đầu nó đã mọc sừng rồi.” “Ái chà..." Các hiệp khách hít sâu một hơi: “Mãng giao?”
“Nhớ thời Tần Tổ Long đại đế, lúc làm lễ tuyên thệ trước khi xuất quân thống nhất cửu quốc, ngài đã giết một con mãng giao trên núi Tổ Long.”
“Chẳng lẽ, Hoang Châu Vương Hạ Thiên mới là chủ thiên hạ tương lai?”
Mắt hiệp khách sáng lên, quay đầu ngựa lại, hô to: “Các huynh đệ, hằng năm người Thiên Lang đều xâm lược Hoang Châu ta, tàn sát người Đại Hạ ta, gian dâm cướp bóc ở Hoang Châu, không việc ác nào không làm, các ngươi có muốn giết bọn họ không?”
“Muốn!”
Các thiếu hiệp hô lên.
Hiệp khách nói tiếp: “Những năm gần đây, ta biết tất cả mọi người muốn tận trung báo quốc mà không biết làm thế nào nên mới xông xáo giang hồ với vi
huynh.”
“Mấy năm trước, ta đã muốn tới Hoang Châu giết người Thiên Lang rồi nhưng không có ai để ta đi theo.”
“Giờ có rồi.” “Đó chính là Hoang Châu Vương lập chí tiêu diệt bọn cướp trong thiên hại” “Đó chính là Hoang Châu Vương đi tới đâu là cứu giúp người nghèo tới đó.”
“Đó chính là Hoang Châu Vương vừa tới Hoang Châu đã giết được thần long, thề chống lại đại quân Thiên Lang, đồng sinh cộng tử với Hoang Châu.”
“Đó chính là vị vương thực sự cứng cỏi của Đại Hạ ta.”
“Lần này, ta muốn tới Hoang Châu đi theo Hoang Châu Vương, cùng giết người Thiên Lang, báo mối thù máu đậm sâu mấy chục năm nay cho tỷ muội huynh đệ Hoang Châu ta.”
“Các ngươi có sẵn sàng đi cùng ta không?”
“Sẵn sàng!”
Bầu máu nóng trào dâng trong lồng ngực các thiếu hiệp, thanh kiếm trong vỏ nóng lòng được tuốt ra khỏi vỏ, nếm máu của binh lính Thiên Lang.
Các thiếu hiệp chưa bao giờ thiếu nhiệt huyết.
Nếu có hiền danh giơ tay lên hô hào là sẽ có vô vàn người đi theo.
Một thiếu hiệp hào khí xông mây mói: “Đại ca, Trung Hoa Sơn Thập Tam Kiếm chúng ta đã gây dựng được uy danh hiển hách trong giang hồ, không ai không biết, không người không hay, giang hồ nhỏ hẹp đã không còn có tính khiêu chiến nữa”
“Lần này, chúng ta sẽ tới Hoang Châu cho người Thiên Lang biết tới uy danh của chúng ta, đấy mới gọi là uy phong.”
“Tương lai, Trung Hoa Sơn Thập Tạm Kiếm chúng ta sẽ vang danh khắp thiên hạ cùng với Hoang Châu!”
Các thiếu hiệp càng nói, máu nóng càng sục sôi.
Cách đó không xa, một thư sinh mặc nho trang thấy thế, không khỏi cảm thán: “Một tiếng Hoang Châu Vương, mỹ danh truyền khắp thiên hạ.”
“Lần này, chỉ cần Hoang Châu Vương không chết thì ắt sẽ làm nên thành tựu!”
“Thật thú vị!”
Nói xong, ánh mắt thư sinh ngập tràn sự thông thái, nhìn theo bóng lưng Tàng Thất đi xa, như có điều suy nghĩ: “Hoang Châu Vương là Chân Long, đương nhiên không thể chứa chấp một con rồng giả ở Hoang Châu, cho nên nhất định phải diệt trừ nó."
“Hoang Châu Vương, ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có tham vọng tranh bá thiên hạ hay không?”
“Nếu có, ta... Sẽ tính sau Lúc này.
“Cộc cộc cộc..."
Các thiếu hiệp phi ngựa chạy qua hắn ta.
Thư sinh hoàn hồn, gân cổ lên gọi: “Chư vị anh hùng, chờ một chút!” “Ta cũng muốn đến Hoang Châu quy thuận Hoang Châu Vương.”
“Chư vị anh hùng có thể đưa tiểu sinh đi một đoạn đường không?”