Trong bóng tối.
Hạ Thiên như có cảm giác gì đó nên ngẩng đầu lên và đi ra khỏi lò vừa mới đào xong.
Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn đang dần lặn về phía chân trời, khóe miệng gợi lên một nụ cười bí hiểm: 'Là ngươi muốn tới sao?"
“Thật sự là Thần Long sao?”
“Thật tò mò!”
Hạ Thiên xoay người lên ngựa phi tới bên bờ sông, hắn xuống ngựa kéo lấy Tư Mã Lan: "Lan nhi, nàng ướt người rồi!"
“Mau trở về xe ngựa thay quần áo đi!” Lúc này, quần áo trên người nữ tử là yếm, một khi áo ướt dán ở trên người, những đường cong của cơ thể thanh tú sẽ lộ ra rõ ràng.
Tư Mã Lan mười sáu tuổi, vẻ đẹp thanh thuần, có một không hai trong thiên hạ.
Giờ phút này càng động lòng người hơn! Nàng cười bến lến và nói một cách quyến rũ: "Được!” Nói xong, Tư Mã Lan chạy về phía xe ngựa.
Hạ Thiên mới phát hiện, đôi chân ngọc dưới váy kia rất thẳng, cũng rất dài.
Cũng may xung quanh đây đều là phụ nữ.
Lúc này, Tư Mã Qua cũng ướt nửa người nhưng không đi theo.
Ánh mắt Hạ Thiên lướt qua trán của nàng ta, nghiêm túc nói: "Tư Mã Qua, ngươi chăm chú nghe cho kỹ đây, trong Thập Vạn Đại Sơn này có thứ hung mãnh sắp ra ngoài rồi!"
“Nếu ta có gì bất trắc thì phải bảo vệ tiểu thư nhà ngươi!"
"Nếu nàng không muốn trở về đế đô thì mang theo đồ ta chuẩn bị cho các ngươi, đi đến nơi an toàn là được!"
Nói xong, Hạ Thiên lấy một gói đồ nặng trịch từ trên ngựa xuống và giao cho Tư Mã Qua.
Tư Mã Qua sửng sốt!
Chiều cao của nàng ta chỉ tới căm Hạ Thiên.
Vì thế, nàng ta chỉ có thể ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, làm hai đồi núi thấp thoáng dưới mí mắt Hạ Thiên: "Vương gia, chúng ta từ đế đô đi tới nơi này, suốt dọc đường cũng có sát khí mai phục khắp nơi nhưng ngài cũng không chuẩn bị đường lui cho tiểu thư”
"Hôm nay ngài sợ sao?”
Hạ Thiên rũ mắt xuống: "Không phải sợi”
"Làm tướng quân, chưa nghĩ thắng mà đã lo bại trước, như vậy mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!”
Tư Mã Qua ưỡn ngực cao hơn: "Tiểu Qua không hiểu, Vương gia có thể nói rõ hơn được không?”
Hạ Thiên tự dưng đỏ mặt lên: "Người làm tướng, nếu trước chiến tranh mà có thể cân nhäc đến cục diện sau thất bại, là có thể bách chiến bách thắng!"
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm nghị của Tư Mã Qua đỏ bừng, nàng ta xoay người đi về phía xe ngựa: "Ta sẽ chuyển lời
của ngài cho tiểu thư!”
“Về phần tiểu thư có chịu nghe lời ngài hay không, Tiểu Qua cũng không biết!”
Tư Mã Qua lắc lắc vòng eo tinh tế rời đi!
Hạ Thiên như có cảm giác gì đó nên ngẩng đầu lên và đi ra khỏi lò vừa mới đào xong.
Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn đang dần lặn về phía chân trời, khóe miệng gợi lên một nụ cười bí hiểm: 'Là ngươi muốn tới sao?"
“Thật sự là Thần Long sao?”
“Thật tò mò!”
Hạ Thiên xoay người lên ngựa phi tới bên bờ sông, hắn xuống ngựa kéo lấy Tư Mã Lan: "Lan nhi, nàng ướt người rồi!"
“Mau trở về xe ngựa thay quần áo đi!” Lúc này, quần áo trên người nữ tử là yếm, một khi áo ướt dán ở trên người, những đường cong của cơ thể thanh tú sẽ lộ ra rõ ràng.
Tư Mã Lan mười sáu tuổi, vẻ đẹp thanh thuần, có một không hai trong thiên hạ.
Giờ phút này càng động lòng người hơn! Nàng cười bến lến và nói một cách quyến rũ: "Được!” Nói xong, Tư Mã Lan chạy về phía xe ngựa.
Hạ Thiên mới phát hiện, đôi chân ngọc dưới váy kia rất thẳng, cũng rất dài.
Cũng may xung quanh đây đều là phụ nữ.
Lúc này, Tư Mã Qua cũng ướt nửa người nhưng không đi theo.
Ánh mắt Hạ Thiên lướt qua trán của nàng ta, nghiêm túc nói: "Tư Mã Qua, ngươi chăm chú nghe cho kỹ đây, trong Thập Vạn Đại Sơn này có thứ hung mãnh sắp ra ngoài rồi!"
“Nếu ta có gì bất trắc thì phải bảo vệ tiểu thư nhà ngươi!"
"Nếu nàng không muốn trở về đế đô thì mang theo đồ ta chuẩn bị cho các ngươi, đi đến nơi an toàn là được!"
Nói xong, Hạ Thiên lấy một gói đồ nặng trịch từ trên ngựa xuống và giao cho Tư Mã Qua.
Tư Mã Qua sửng sốt!
Chiều cao của nàng ta chỉ tới căm Hạ Thiên.
Vì thế, nàng ta chỉ có thể ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, làm hai đồi núi thấp thoáng dưới mí mắt Hạ Thiên: "Vương gia, chúng ta từ đế đô đi tới nơi này, suốt dọc đường cũng có sát khí mai phục khắp nơi nhưng ngài cũng không chuẩn bị đường lui cho tiểu thư”
"Hôm nay ngài sợ sao?”
Hạ Thiên rũ mắt xuống: "Không phải sợi”
"Làm tướng quân, chưa nghĩ thắng mà đã lo bại trước, như vậy mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!”
Tư Mã Qua ưỡn ngực cao hơn: "Tiểu Qua không hiểu, Vương gia có thể nói rõ hơn được không?”
Hạ Thiên tự dưng đỏ mặt lên: "Người làm tướng, nếu trước chiến tranh mà có thể cân nhäc đến cục diện sau thất bại, là có thể bách chiến bách thắng!"
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm nghị của Tư Mã Qua đỏ bừng, nàng ta xoay người đi về phía xe ngựa: "Ta sẽ chuyển lời
của ngài cho tiểu thư!”
“Về phần tiểu thư có chịu nghe lời ngài hay không, Tiểu Qua cũng không biết!”
Tư Mã Qua lắc lắc vòng eo tinh tế rời đi!