Sau khi tan triều...
Mây đen vẫn luôn bao phủ trên bầu trời ấy vậy mà đã tan đi một cách thần kỳ.
Mặt trời đỏ rực kèm theo hơi ấm, tỏa nhiệt khắp các vùng đất, sửa ấm cho cả thế
Ngoài điện.
Lý quốc công cảm nhận hơi ấm xuyên qua y phục, ánh mắt sáng ngời: “Lẽ nào... cái lạnh kỳ quái năm nay đã qua rồi sao?”
Tại sao tháng ba lại lạnh?
Đúng là một loại thời tiết khác thường.
Thời tiết vào xuân lẽ ra đã phải chuyển từ lạnh sang ấm, nhưng quãng thời gian này, làn sóng lạnh của mùa đông vẫn kéo dài dai dẳng, dẫn tới dù đang là mùa xuân, nhiệt độ thời tiết vẫn là mùa đông.
Lý Kiếm mỉm cười!
Thời tiết chuyển sang ấm áp, những bá tánh bần cùng ở đáy Đại Hạ có đường sống rồi!
Điều này đối với người lại lần nữa bước vào triều đình như ông ta mà nói liệu có phải là điềm lành không?
Bất giác, tâm tư Lý Kiếm lại chuyển sang công việc triều chính.
Những năm gần đây, trong triều đình Đại Hạ, Hoàng đế vẫn luôn để Thái tử giám sát đất nước.
Mục đích của Hoàng đế rất đơn giản, đó là để cho Thái tử làm quen với triều chính, bộc lộ năng lực, nhận được sự tán thành của các trọng thần trong triều, đồng thời bồi dưỡng sự ăn ý giữa quân và thần trong tương lai.
Nhưng mà lại không như mong muốn!
Những năm gần đây, Thái tử không có một tí năng lực nào có thể bộc lộ mà còn hoàn toàn lộ ra khiếm khuyết vừa bạo lực vừa nhát gan của hắn ta, làm lạnh lòng nhiều trọng thần, phụ sự khổ tâm của Hạ đế.
Cho nên, bảy ca ca của Hạ Thiên tuy đã đến đất phong, nhưng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đều muốn một ngày nào đó sẽ về lại đế đô, ngồi lên vị trí Thái tử.
Nếu không được thì có thể soán vị!
Dù sao, lão cha Hoàng đế của bọn họ cũng ngồi lên long ỷ băng cách như thế.
Cho nên, trong đế đô lưu truyền tin bảy đại thân vương huấn luyện tư binh, muốn mưu phản, đây tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ.
Nếu so sánh Đại Hạ đế quốc như một biển rộng tĩnh lặng, thì dưới mặt nước tĩnh lặng đó chính là sóng ngầm mãnh liệt.
Chúng vương đều muốn thành đế. Ngay lúc Lý Kiếm đang cân nhắc bước đi tiếp...
Lão thái giám xuất hiện trước đại điện nói: “Lý quốc công, Tào thừa tướng xin dừng bước!”
Lý quốc công và Tào Uy đồng thời xoay người, trên mặt đầy vẻ tôn trọng: “Ngụy công công, là bệ hạ có khẩu dụ sao?”
“Không phải khẩu dụ!”
Lão thái giám Ngụy công công cười tươi: “Bệ hạ tuyên hai vị đại nhân vào Ngự Thư Phòng gặp mặt!”
“Tuân chỉ!"
Lý quốc công và Tào Uy đều đoán thầm trong lòng: “Hoàng đế triệu kiến hai người họ lúc này để làm gì?”
Có liên quan tới việc tổng đốc Thanh Châu Diệp Phàm bị giết sao?
Hay là liên quan tới Hoang Châu Vương Hạ Thiên?
Không lâu sau.
Trong Ngự Thư Phòng.
Ngụy công công dẫn Tào Uy và Lý quốc công vào cửa, sau khi tiến lên chào hỏi, cung kính đứng sau án thư, còn có Tư Mã Kiếm đã đến trước.
Lúc này.
Sắc mặt Hạ đế trầm như nước, không có bất kỳ biểu cảm nào: “Tào thừa tướng, trãm đưa lời Vương đạo của Tiểu Cửu cho ngươi, để ngươi dâng tấu nói cảm nhận, vì sao đến nay. trên bàn sách của trãm không hề có tấu chương của ngươi?”
Tào Uy bình chân như vại, lấy một bản tấu chương từ trong tay áo ra, đặt vào trong tay Ngụy công công: “Bệ hạ,
thần đã viết cảm tưởng vào tấu chương, xin bệ hạ đọc.”
Hạ đế thấy hơi kỳ quái: “Nếu Tào thừa tướng đã viết xong, vì sao khi ở trên triều lại không dâng tấu?”
Tròng mắt Tư Mã Kiếm ở bên cạnh hiện lên một tia kỳ lạ! Cảnh giác!
Hôm nay lão già này có phần khác thường, có lẽ muốn giở trò gì đó!
Còn Lý quốc công ở bên kia hai mắt lại bừng sáng, lập tức tỉnh táo tỉnh thần!
Lão cáo già Tào Uy này sắp gây chuyện!
Bởi vì, chuyện ông ta sắp làm chính là ánh mắt lúc này của Tào Uy.
Lấm la lấm lét.
Có điều, Lý Kiếm bình sinh sợ nhất là không có việc gì để làm!
Mấy năm nay, ông ta rời xa quân Lý gia ở biên cương, trở về đế đô dưỡng thương tại phủ quốc công, cuộc sống bình lặng, rảnh đến đau trứng!
May thay, hiện tại ông ta đã tìm được mục tiêu mới!
Đó là đưa Hoang Châu Vương lên ngai vàng đế vương!
Mây đen vẫn luôn bao phủ trên bầu trời ấy vậy mà đã tan đi một cách thần kỳ.
Mặt trời đỏ rực kèm theo hơi ấm, tỏa nhiệt khắp các vùng đất, sửa ấm cho cả thế
Ngoài điện.
Lý quốc công cảm nhận hơi ấm xuyên qua y phục, ánh mắt sáng ngời: “Lẽ nào... cái lạnh kỳ quái năm nay đã qua rồi sao?”
Tại sao tháng ba lại lạnh?
Đúng là một loại thời tiết khác thường.
Thời tiết vào xuân lẽ ra đã phải chuyển từ lạnh sang ấm, nhưng quãng thời gian này, làn sóng lạnh của mùa đông vẫn kéo dài dai dẳng, dẫn tới dù đang là mùa xuân, nhiệt độ thời tiết vẫn là mùa đông.
Lý Kiếm mỉm cười!
Thời tiết chuyển sang ấm áp, những bá tánh bần cùng ở đáy Đại Hạ có đường sống rồi!
Điều này đối với người lại lần nữa bước vào triều đình như ông ta mà nói liệu có phải là điềm lành không?
Bất giác, tâm tư Lý Kiếm lại chuyển sang công việc triều chính.
Những năm gần đây, trong triều đình Đại Hạ, Hoàng đế vẫn luôn để Thái tử giám sát đất nước.
Mục đích của Hoàng đế rất đơn giản, đó là để cho Thái tử làm quen với triều chính, bộc lộ năng lực, nhận được sự tán thành của các trọng thần trong triều, đồng thời bồi dưỡng sự ăn ý giữa quân và thần trong tương lai.
Nhưng mà lại không như mong muốn!
Những năm gần đây, Thái tử không có một tí năng lực nào có thể bộc lộ mà còn hoàn toàn lộ ra khiếm khuyết vừa bạo lực vừa nhát gan của hắn ta, làm lạnh lòng nhiều trọng thần, phụ sự khổ tâm của Hạ đế.
Cho nên, bảy ca ca của Hạ Thiên tuy đã đến đất phong, nhưng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đều muốn một ngày nào đó sẽ về lại đế đô, ngồi lên vị trí Thái tử.
Nếu không được thì có thể soán vị!
Dù sao, lão cha Hoàng đế của bọn họ cũng ngồi lên long ỷ băng cách như thế.
Cho nên, trong đế đô lưu truyền tin bảy đại thân vương huấn luyện tư binh, muốn mưu phản, đây tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ.
Nếu so sánh Đại Hạ đế quốc như một biển rộng tĩnh lặng, thì dưới mặt nước tĩnh lặng đó chính là sóng ngầm mãnh liệt.
Chúng vương đều muốn thành đế. Ngay lúc Lý Kiếm đang cân nhắc bước đi tiếp...
Lão thái giám xuất hiện trước đại điện nói: “Lý quốc công, Tào thừa tướng xin dừng bước!”
Lý quốc công và Tào Uy đồng thời xoay người, trên mặt đầy vẻ tôn trọng: “Ngụy công công, là bệ hạ có khẩu dụ sao?”
“Không phải khẩu dụ!”
Lão thái giám Ngụy công công cười tươi: “Bệ hạ tuyên hai vị đại nhân vào Ngự Thư Phòng gặp mặt!”
“Tuân chỉ!"
Lý quốc công và Tào Uy đều đoán thầm trong lòng: “Hoàng đế triệu kiến hai người họ lúc này để làm gì?”
Có liên quan tới việc tổng đốc Thanh Châu Diệp Phàm bị giết sao?
Hay là liên quan tới Hoang Châu Vương Hạ Thiên?
Không lâu sau.
Trong Ngự Thư Phòng.
Ngụy công công dẫn Tào Uy và Lý quốc công vào cửa, sau khi tiến lên chào hỏi, cung kính đứng sau án thư, còn có Tư Mã Kiếm đã đến trước.
Lúc này.
Sắc mặt Hạ đế trầm như nước, không có bất kỳ biểu cảm nào: “Tào thừa tướng, trãm đưa lời Vương đạo của Tiểu Cửu cho ngươi, để ngươi dâng tấu nói cảm nhận, vì sao đến nay. trên bàn sách của trãm không hề có tấu chương của ngươi?”
Tào Uy bình chân như vại, lấy một bản tấu chương từ trong tay áo ra, đặt vào trong tay Ngụy công công: “Bệ hạ,
thần đã viết cảm tưởng vào tấu chương, xin bệ hạ đọc.”
Hạ đế thấy hơi kỳ quái: “Nếu Tào thừa tướng đã viết xong, vì sao khi ở trên triều lại không dâng tấu?”
Tròng mắt Tư Mã Kiếm ở bên cạnh hiện lên một tia kỳ lạ! Cảnh giác!
Hôm nay lão già này có phần khác thường, có lẽ muốn giở trò gì đó!
Còn Lý quốc công ở bên kia hai mắt lại bừng sáng, lập tức tỉnh táo tỉnh thần!
Lão cáo già Tào Uy này sắp gây chuyện!
Bởi vì, chuyện ông ta sắp làm chính là ánh mắt lúc này của Tào Uy.
Lấm la lấm lét.
Có điều, Lý Kiếm bình sinh sợ nhất là không có việc gì để làm!
Mấy năm nay, ông ta rời xa quân Lý gia ở biên cương, trở về đế đô dưỡng thương tại phủ quốc công, cuộc sống bình lặng, rảnh đến đau trứng!
May thay, hiện tại ông ta đã tìm được mục tiêu mới!
Đó là đưa Hoang Châu Vương lên ngai vàng đế vương!