Dương Châu.
Dãy núi Phỉ gia giống như một con rồng hung ác, chia Thanh Châu và Dương Châu thành hai phần.
Núi non nơi đây, vốn dĩ không có tiếng tăm, chỉ là ranh giới phân chia hai châu.
Nhưng từ khi có một ác phỉ bán bộ tông sư dẫn đầu bọn đạo tặc chiếm đóng nơi này thì đây được gọi là dãy núi Phỉ gia.
Tên ác phỉ này là cao thủ bán bộ tông sư, không chỉ cướp nhà cưới của, tập trung bọn đạo tặc lại mà còn thành lập nên Phỉ gia.
Hắn ta tự xưng là Phỉ Tử.
Mười tên ác nhân mà Hạ Thiên chém giết ở núi Thiên Môn chỉ là mười đại hộ pháp của Phỉ gia mà thôi.
Lúc này. Trong dãy núi Phỉ gia, tiếng chém giết vang ầm trời.
Những cao thủ võ đạo tạo thành một nhóm hiệp khách, nâng cao ngọn cờ "Sát phỉ”, đang bao vây tấn công vào trại lớn của Phỉ gia.
Trong trại lớn của Phỉ gia, những thi thể không đầu của đám ác phỉ đã trải rộng khắp cả núi.
Máu đã chảy thành sông!
Lúc này đây.
Ở đỉnh núi Phỉ trại, bên vách núi sâu thăm thẳm.
Phỉ Tử máu tươi đầy người, đứng một mình bên cạnh vách núi sâu, nhìn thấy cao thủ võ đạo đang chầm chậm tập hợp lại và tiến lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn uất: 'Vì sao các ngươi lại tấn công Phỉ gia ta?"
Một thiếu niên tuấn tú nhe răng cười: "Bởi vì các ngươi là đám cướp bóc xấu xa, làm nhiều việc ác, Hoang Châu Vương nói, nếu các ngươi không chết thì thiên hạ vẫn không thể an toàn được, mọi nhà không thể nào bình yên được!"
Hắn ta chỉ vào đầu người treo ở bên hông, nói: "Hơn nữa, bởi vì Hoang Châu Vương hạ lệnh giết đạo tặc, đầu của ngươi có thể đưa đến Hoang Châu đổi bạc, sau đó lấy tiền đi uống rượu!"
"Ha ha ha..."
Mấy người xưng hùng xưng bá trên đỉnh núi bật cười đầy khí phách!
Bên hông của họ treo đây đầu chảy máu đầm đìa của những tên cướp.
Những cái đầu của mấy tên cướp ác độc này, đi đến Hoang Châu sẽ thành bạc!
Hoang Châu Vương, hào hiệp!
Hoang Châu Vương, gan dại!
Hoang Châu Vương khiến bọn họ tin phục từ tận đáy lòng! "Hoang Châu Vương..."
Phi Tử hung tợn, nhớ kỹ cái tên này.
Rồi sau đó, hắn ta thả mình xuống vách núi sâu hút, giọng nói không cam lòng vang lên: "Nếu ông đây không chết thì sẽ đi Hoang Châu giết chết hắn!"
"Hoang Châu Vương, hủy diệt Phỉ gia của ta, ta hận đến mức phải giết ngươi mới đươc!"
Lúc này.
Các cao thủ võ đạo cùng nhau chạy đến trước vách núi sâu, nhìn sườn núi sâu đến mức không thấy đáy, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Thứ đáng giá nhất chính là tên Phỉ Tử này!
Bây giờ đã không có nữa rồi!
Rất đáng tiếc!
Thiếu niên tuấn tú bày tỏ sự tiếc nuối xong thì hét lớn: "Các vị hảo hán, nếu Phỉ gia đã bị diệt thì bây giờ ta hãy đưa đầu của những tên đạo tặc này đến Hoang Châu Vương phủ để đổi bạc thôi!"
"Được!"
Một hiệp khách vui vẻ đáp lại: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy mặt của Hoang Châu Vương, nhưng đã là bạn tri âm với hắn lâu rồi, một hoàng tử anh hùng như vậy, chắc chắn phải đi xem hắn có phải là người ba đầu sáu tay hay không, đi thôi!"
"Đi!"
Lá cờ "Sát phỉ" bắt đầu đi xuống núi.
Mấy trăm hiệp khách xuống núi tìm thấy ngựa của mình, rời đi theo thiếu niên tuấn tú kia.
Dãy núi Phỉ gia giống như một con rồng hung ác, chia Thanh Châu và Dương Châu thành hai phần.
Núi non nơi đây, vốn dĩ không có tiếng tăm, chỉ là ranh giới phân chia hai châu.
Nhưng từ khi có một ác phỉ bán bộ tông sư dẫn đầu bọn đạo tặc chiếm đóng nơi này thì đây được gọi là dãy núi Phỉ gia.
Tên ác phỉ này là cao thủ bán bộ tông sư, không chỉ cướp nhà cưới của, tập trung bọn đạo tặc lại mà còn thành lập nên Phỉ gia.
Hắn ta tự xưng là Phỉ Tử.
Mười tên ác nhân mà Hạ Thiên chém giết ở núi Thiên Môn chỉ là mười đại hộ pháp của Phỉ gia mà thôi.
Lúc này. Trong dãy núi Phỉ gia, tiếng chém giết vang ầm trời.
Những cao thủ võ đạo tạo thành một nhóm hiệp khách, nâng cao ngọn cờ "Sát phỉ”, đang bao vây tấn công vào trại lớn của Phỉ gia.
Trong trại lớn của Phỉ gia, những thi thể không đầu của đám ác phỉ đã trải rộng khắp cả núi.
Máu đã chảy thành sông!
Lúc này đây.
Ở đỉnh núi Phỉ trại, bên vách núi sâu thăm thẳm.
Phỉ Tử máu tươi đầy người, đứng một mình bên cạnh vách núi sâu, nhìn thấy cao thủ võ đạo đang chầm chậm tập hợp lại và tiến lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn uất: 'Vì sao các ngươi lại tấn công Phỉ gia ta?"
Một thiếu niên tuấn tú nhe răng cười: "Bởi vì các ngươi là đám cướp bóc xấu xa, làm nhiều việc ác, Hoang Châu Vương nói, nếu các ngươi không chết thì thiên hạ vẫn không thể an toàn được, mọi nhà không thể nào bình yên được!"
Hắn ta chỉ vào đầu người treo ở bên hông, nói: "Hơn nữa, bởi vì Hoang Châu Vương hạ lệnh giết đạo tặc, đầu của ngươi có thể đưa đến Hoang Châu đổi bạc, sau đó lấy tiền đi uống rượu!"
"Ha ha ha..."
Mấy người xưng hùng xưng bá trên đỉnh núi bật cười đầy khí phách!
Bên hông của họ treo đây đầu chảy máu đầm đìa của những tên cướp.
Những cái đầu của mấy tên cướp ác độc này, đi đến Hoang Châu sẽ thành bạc!
Hoang Châu Vương, hào hiệp!
Hoang Châu Vương, gan dại!
Hoang Châu Vương khiến bọn họ tin phục từ tận đáy lòng! "Hoang Châu Vương..."
Phi Tử hung tợn, nhớ kỹ cái tên này.
Rồi sau đó, hắn ta thả mình xuống vách núi sâu hút, giọng nói không cam lòng vang lên: "Nếu ông đây không chết thì sẽ đi Hoang Châu giết chết hắn!"
"Hoang Châu Vương, hủy diệt Phỉ gia của ta, ta hận đến mức phải giết ngươi mới đươc!"
Lúc này.
Các cao thủ võ đạo cùng nhau chạy đến trước vách núi sâu, nhìn sườn núi sâu đến mức không thấy đáy, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Thứ đáng giá nhất chính là tên Phỉ Tử này!
Bây giờ đã không có nữa rồi!
Rất đáng tiếc!
Thiếu niên tuấn tú bày tỏ sự tiếc nuối xong thì hét lớn: "Các vị hảo hán, nếu Phỉ gia đã bị diệt thì bây giờ ta hãy đưa đầu của những tên đạo tặc này đến Hoang Châu Vương phủ để đổi bạc thôi!"
"Được!"
Một hiệp khách vui vẻ đáp lại: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy mặt của Hoang Châu Vương, nhưng đã là bạn tri âm với hắn lâu rồi, một hoàng tử anh hùng như vậy, chắc chắn phải đi xem hắn có phải là người ba đầu sáu tay hay không, đi thôi!"
"Đi!"
Lá cờ "Sát phỉ" bắt đầu đi xuống núi.
Mấy trăm hiệp khách xuống núi tìm thấy ngựa của mình, rời đi theo thiếu niên tuấn tú kia.