Cho nên, nhìn thấy người có tài cũng không biết phải dạy như thế nào, nóng ruột tới mức đánh vào đầu người ta, hy vọng người ta có thể hiểu ra kiến thức mà ông ấy muốn truyền tải?
Nếu hiểu được thì là thiên tài.
Không hiểu được thì sẽ bị đánh tới mức biến thành đồ đần!
Mắt Hạ Thiên sáng lên lạ lùng.
Lễ nào đây mới là chân tướng vì sao quái nhân thích gõ đầu người khác?
Đột nhiên, trong đầu Hạ Thiên xuất hiện một phu tử có khuôn mặt hung dữ, cuồn cuộn cơ bắp, mặc nho sam.
Ông ấy đứng trong Tắc Hạ Học Cung, hung dữ hỏi Chư Tử Bách gia: “Rốt cuộc các ngươi có hiểu ý ta không?”
Chư Tử Bách gia ngồi trên ghế run lẩy bẩy!
Người sáng lập học phái Nho gia, Nho Tử đánh bạo nói: “Không hiểu!” Phu tử cơ bắp cuồn cuộn cảm thấy sốt ruột. Nho Tử đúng là không thể dạy nổi mài!
Ông ấy trợn trừng mắt, vung quyển thẻ tre trong tay lên, nện mạnh vào đầu Nho Tử, giận dữ hỏi: “Giờ ngươi hiểu chưa?”
Nho Tử ngẩn người lẩm bẩm, không biết nói gì.
Sau đó, phu tử cơ bắp cuồn cuộn giận quá, gõ tiếp vào trán Nho Tử: “Lễ nào ngươi thật sự không hiểu ư?”
Nho Tử đau đầu hoàn hồn, trong lòng giấy giụa... Nếu vẫn nói không hiểu thì có khi nào bị đánh thành ngu đần luôn không?
Vậy là Nho Tử thận trọng trả lời: “Hình như hơi hiểu một chút.” Phu tử mừng quá.
Hóa ra đúng là có người thiếu đòn.
Hóa ra thật sự có người đánh vào là thông minh ra.
Thế là ông ta đập tiếp cái thứ ba thật mạnh!
“Âm...”
Nho tử cảm thấy đầu mình sắp bị đập bể, không thể chịu thêm một đòn nào nữa.
Vậy là hắn ta buộc phải miễn cưỡng thừa nhận mình đã hiểu rồi. “Phu tử, ta đã hiểu rồi!” Phu tử mừng rỡ: “Nho Tử giỏi lắm.”
“Các ngươi phải biết là bình thường phu tử không hay đánh người, nếu đánh chứng tỏ là ta yêu quý người đó.”
“Tục ngữ nói, đánh là hôn, mắng là yêu, tình sâu nghĩa nặng thì phải đạp cho một cước!”
Thế là truyền thuyết quái nhân của Tắc Hạ Học Cung đánh vào đầu giúp người ta thông minh ra bắt đầu được lưu truyền khắp thiên hạ!
Còn Nho Tử bị đánh thì đúng là có tài, sau khi trở về nghiên cứu thì cuối cùng cũng hiểu ra.
Vậy là ở Tắc Hạ Học Cung xuất hiện thời kỳ trăm nhà tranh tiếng khác hẳn với Hoa Hạ.
Đồng thời xuất hiện cả học thuyết Bách Gia, Chư Tử Bách gia tuy giống thật mà lại là giả!
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên lắc đầu.
Nghĩ như vậy có phải là coi thường vị quái nhân nhàm chán kia không?
Hạ Thiên nhếch miệng nở nụ cười thần bí: “Ngươi đã không giỏi văn thì chắc chắn cũng không giỏi toán, lý, hóa.”
“Nếu không đại lục này đã không ở trong cảnh không sản xuất được muối, không có xà bông, nước hoa rồi."
Hạ Thiên tiếp tục phân tích.
Chắc chắn quái nhân nhàm chán này cũng không giỏi quân sự.
Nếu không binh pháp Tôn Tử cũng đã được ra đời.
Nếu hiểu được thì là thiên tài.
Không hiểu được thì sẽ bị đánh tới mức biến thành đồ đần!
Mắt Hạ Thiên sáng lên lạ lùng.
Lễ nào đây mới là chân tướng vì sao quái nhân thích gõ đầu người khác?
Đột nhiên, trong đầu Hạ Thiên xuất hiện một phu tử có khuôn mặt hung dữ, cuồn cuộn cơ bắp, mặc nho sam.
Ông ấy đứng trong Tắc Hạ Học Cung, hung dữ hỏi Chư Tử Bách gia: “Rốt cuộc các ngươi có hiểu ý ta không?”
Chư Tử Bách gia ngồi trên ghế run lẩy bẩy!
Người sáng lập học phái Nho gia, Nho Tử đánh bạo nói: “Không hiểu!” Phu tử cơ bắp cuồn cuộn cảm thấy sốt ruột. Nho Tử đúng là không thể dạy nổi mài!
Ông ấy trợn trừng mắt, vung quyển thẻ tre trong tay lên, nện mạnh vào đầu Nho Tử, giận dữ hỏi: “Giờ ngươi hiểu chưa?”
Nho Tử ngẩn người lẩm bẩm, không biết nói gì.
Sau đó, phu tử cơ bắp cuồn cuộn giận quá, gõ tiếp vào trán Nho Tử: “Lễ nào ngươi thật sự không hiểu ư?”
Nho Tử đau đầu hoàn hồn, trong lòng giấy giụa... Nếu vẫn nói không hiểu thì có khi nào bị đánh thành ngu đần luôn không?
Vậy là Nho Tử thận trọng trả lời: “Hình như hơi hiểu một chút.” Phu tử mừng quá.
Hóa ra đúng là có người thiếu đòn.
Hóa ra thật sự có người đánh vào là thông minh ra.
Thế là ông ta đập tiếp cái thứ ba thật mạnh!
“Âm...”
Nho tử cảm thấy đầu mình sắp bị đập bể, không thể chịu thêm một đòn nào nữa.
Vậy là hắn ta buộc phải miễn cưỡng thừa nhận mình đã hiểu rồi. “Phu tử, ta đã hiểu rồi!” Phu tử mừng rỡ: “Nho Tử giỏi lắm.”
“Các ngươi phải biết là bình thường phu tử không hay đánh người, nếu đánh chứng tỏ là ta yêu quý người đó.”
“Tục ngữ nói, đánh là hôn, mắng là yêu, tình sâu nghĩa nặng thì phải đạp cho một cước!”
Thế là truyền thuyết quái nhân của Tắc Hạ Học Cung đánh vào đầu giúp người ta thông minh ra bắt đầu được lưu truyền khắp thiên hạ!
Còn Nho Tử bị đánh thì đúng là có tài, sau khi trở về nghiên cứu thì cuối cùng cũng hiểu ra.
Vậy là ở Tắc Hạ Học Cung xuất hiện thời kỳ trăm nhà tranh tiếng khác hẳn với Hoa Hạ.
Đồng thời xuất hiện cả học thuyết Bách Gia, Chư Tử Bách gia tuy giống thật mà lại là giả!
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên lắc đầu.
Nghĩ như vậy có phải là coi thường vị quái nhân nhàm chán kia không?
Hạ Thiên nhếch miệng nở nụ cười thần bí: “Ngươi đã không giỏi văn thì chắc chắn cũng không giỏi toán, lý, hóa.”
“Nếu không đại lục này đã không ở trong cảnh không sản xuất được muối, không có xà bông, nước hoa rồi."
Hạ Thiên tiếp tục phân tích.
Chắc chắn quái nhân nhàm chán này cũng không giỏi quân sự.
Nếu không binh pháp Tôn Tử cũng đã được ra đời.