Tàng Lục tiếp tục bình tĩnh ngâm nga: “Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc.”
Đường Thanh Trúc lẩm bẩm lặp lại: “Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc.”
“Ý của Hoang Châu Vương là... Vì một tuyệt thế giai nhân như Đỗ gia chủ, hắn có thể đánh mất thành trì, đánh mất vương vị cũng nhất định phải có được!”
“Bởi vì một người như Đỗ gia chủ khó mà gặp gỡ, trên đời này là duy nhất, vĩnh viễn không thể tìm lại được.”
“Nếu đánh mất sẽ không bao giờ có lại được nữa.”
Đường Thanh Trúc hưng phấn nói: “Thiên cổ có một không hai!”
“Chỉ cần một bài thơ này đủ khiến vẻ đẹp của Đỗ gia chủ lưu truyền thiên cổ.” “Tuyệt!”
“Ngàn năm sau, chỉ cần người ta đọc được hoặc nghe thấy bài thơ này, họ sẽ tưởng tượng ra vẻ đẹp của ngươi và ca ngợi vẻ đẹp của ngươi!”
“Không ngờ Hoang Châu Vương lại có tình cảm sâu nặng với Đỗ gia chủ như vậy!"
“Không thể tưởng tượng được Đỗ gia chủ trong bài thơ của Hoang Châu Vương lại đẹp đến thết”
Chúc Mai, Từ Nam, Văn Khúc đều kích động. Họ nâng chén rượu lên: “Chư vị, nói chung chuyến đi này không uổng phí.”
“Có thể nghe được bài thơ mỹ nhân do Hoang Châu Vương viết cho Đỗ gia chủ, đáng uống cạn một chén, uống cạn một chén, cạn!”
Tứ đại viện trưởng cũng không quan tâm nho sinh hai châu có xấu hổ hay không, vui vẻ uống một chén rượu.
Uống xong, họ mới nhớ rằng họ đã thề là Hoang Châu Vương sẽ thua. Khuôn mặt của bốn lão già đỏ bừng và nóng rát.
Còn quá sớm để nói!
Nhưng.
Đường Thanh Trúc mặt dày, sau khi đỏ mặt thì nghiêm túc nói: “Đỗ gia chủ, thảo nào đến giờ ngươi vẫn chưa xuất giá.”
“Ta hiểu rồi!”
Tứ đại viện trưởng nghiêm túc nhìn Đỗ Nguyệt Nhi bằng ánh mắt nhìn thấu vạn vật, nói: “Hai người các ngươi thật sự rất hiểu nhau!”
“Buổi hội thơ hôm nay thật thú vị!” “Thú vị lắm!”
Ban đầu Đỗ Nguyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy!
Tuy nhiên, sau những lời giải thích “có chủ đích” từ tứ đại viện trưởng, nàng ta thực sự cảm nhận được một mảnh thâm tình của Hoang Châu Vương dành cho. mình trong bài thơ!
Họ là hai người không quen biết nhau!
Lấy đâu ra thâm tình để nói?
Quả thật rất quỷ dị!
Nàng ta nhìn vào khoảng không... như thể nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc vương bào trên đỉnh núi cao nhất của Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu, cũng đang nhìn nàng ta.
Chàng trai mặc vương bào nói với nàng ta: “Cho dù ta không cần vương vị, không cần Hoang Châu... cũng phải có được nàng!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi vô cớ đỏ lên. Cảm xúc của một thiếu nữ luôn là thơ! Đỗ Nguyệt Nhi mười tám tuổi thích thơ.
Cho dù chỉ là một bài thơ hoang đường cũng khiến cho đáy lòng của một thiếu nữ rung động.
Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to lúng liếng chớp chớp, lẩm bẩm khó hiểu: “Hoang Châu Vương...”
Lúc này, Tàng Lục chớp mắt, không giải thích gì thêm.
Nếu Đỗ gia chủ có hiểu lầm gì với bài thơ này thì để vương gia đi đối ứng sau vậy!
Còn hắn ta chỉ phụ trách hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Sau đó, Tàng Lục nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Sinh, hỏi: “Vương gia nhà ta làm thơ vì Đỗ gia chủ, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi có thể sáng tác một bài thơ so sánh được không?”
Đường Thanh Trúc lẩm bẩm lặp lại: “Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc.”
“Ý của Hoang Châu Vương là... Vì một tuyệt thế giai nhân như Đỗ gia chủ, hắn có thể đánh mất thành trì, đánh mất vương vị cũng nhất định phải có được!”
“Bởi vì một người như Đỗ gia chủ khó mà gặp gỡ, trên đời này là duy nhất, vĩnh viễn không thể tìm lại được.”
“Nếu đánh mất sẽ không bao giờ có lại được nữa.”
Đường Thanh Trúc hưng phấn nói: “Thiên cổ có một không hai!”
“Chỉ cần một bài thơ này đủ khiến vẻ đẹp của Đỗ gia chủ lưu truyền thiên cổ.” “Tuyệt!”
“Ngàn năm sau, chỉ cần người ta đọc được hoặc nghe thấy bài thơ này, họ sẽ tưởng tượng ra vẻ đẹp của ngươi và ca ngợi vẻ đẹp của ngươi!”
“Không ngờ Hoang Châu Vương lại có tình cảm sâu nặng với Đỗ gia chủ như vậy!"
“Không thể tưởng tượng được Đỗ gia chủ trong bài thơ của Hoang Châu Vương lại đẹp đến thết”
Chúc Mai, Từ Nam, Văn Khúc đều kích động. Họ nâng chén rượu lên: “Chư vị, nói chung chuyến đi này không uổng phí.”
“Có thể nghe được bài thơ mỹ nhân do Hoang Châu Vương viết cho Đỗ gia chủ, đáng uống cạn một chén, uống cạn một chén, cạn!”
Tứ đại viện trưởng cũng không quan tâm nho sinh hai châu có xấu hổ hay không, vui vẻ uống một chén rượu.
Uống xong, họ mới nhớ rằng họ đã thề là Hoang Châu Vương sẽ thua. Khuôn mặt của bốn lão già đỏ bừng và nóng rát.
Còn quá sớm để nói!
Nhưng.
Đường Thanh Trúc mặt dày, sau khi đỏ mặt thì nghiêm túc nói: “Đỗ gia chủ, thảo nào đến giờ ngươi vẫn chưa xuất giá.”
“Ta hiểu rồi!”
Tứ đại viện trưởng nghiêm túc nhìn Đỗ Nguyệt Nhi bằng ánh mắt nhìn thấu vạn vật, nói: “Hai người các ngươi thật sự rất hiểu nhau!”
“Buổi hội thơ hôm nay thật thú vị!” “Thú vị lắm!”
Ban đầu Đỗ Nguyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy!
Tuy nhiên, sau những lời giải thích “có chủ đích” từ tứ đại viện trưởng, nàng ta thực sự cảm nhận được một mảnh thâm tình của Hoang Châu Vương dành cho. mình trong bài thơ!
Họ là hai người không quen biết nhau!
Lấy đâu ra thâm tình để nói?
Quả thật rất quỷ dị!
Nàng ta nhìn vào khoảng không... như thể nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc vương bào trên đỉnh núi cao nhất của Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu, cũng đang nhìn nàng ta.
Chàng trai mặc vương bào nói với nàng ta: “Cho dù ta không cần vương vị, không cần Hoang Châu... cũng phải có được nàng!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi vô cớ đỏ lên. Cảm xúc của một thiếu nữ luôn là thơ! Đỗ Nguyệt Nhi mười tám tuổi thích thơ.
Cho dù chỉ là một bài thơ hoang đường cũng khiến cho đáy lòng của một thiếu nữ rung động.
Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to lúng liếng chớp chớp, lẩm bẩm khó hiểu: “Hoang Châu Vương...”
Lúc này, Tàng Lục chớp mắt, không giải thích gì thêm.
Nếu Đỗ gia chủ có hiểu lầm gì với bài thơ này thì để vương gia đi đối ứng sau vậy!
Còn hắn ta chỉ phụ trách hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Sau đó, Tàng Lục nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Sinh, hỏi: “Vương gia nhà ta làm thơ vì Đỗ gia chủ, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi có thể sáng tác một bài thơ so sánh được không?”