Cổ họng của hai người cường tráng đó bị cứa đứt, máu tươi chảy ra khỏi cổ họng, không thể bịt kín được.
Thanh đoản kiếm trong tay Tư Mã Qua biến mất: “Lúc ở Ổ Bảo Đào Hoa, các ngươi đã cố tình tiết lộ hành tung của bọn †a, thật sự tưởng rằng ta không biết gì hết sao?”
“Nếu không phải Hoang Thân Vương cố tình để cho các ngươi truyền tin thì ta đã giết các ngươi từ lâu rồi!”
Hai người họ đột nhiên hiểu ra!
Thì ra bọn họ vẫn luôn là công cụ truyền tin của Hoang Thân Vương!
Lòng dạ của Hoang Thân Vương thật sự rất đáng sợi “Phù phù..”
Hai người cường tráng đó không cam lòng ngã xuống đất tuyết.
Có điều, rốt cuộc trong tuyết có chôn giấu bí mật về tử sĩ kiếm tàng không?
Bọn họ chết đi mang theo nghi vấn này trong lòng.
Tư Mã Qua thoáng liếc nhìn cái hố do bọn họ đào, rồi xoay người rời đi: “Hoang Thân Vương là người cẩn thận như vậy, ngài ấy sẽ để lại bí mật về tử sĩ tàng kiếm cho các ngươi xem sao?”
“Sẽ để cho các ngươi đi lập công sao?”
“Đúng là ngu hết thuốc chữa!”
Tư Mã Qua đanh mặt, tâm trạng không được tốt lắm.
Bởi vì nội gián bị dọn dẹp lần này là người của mình.
Ở bên khác, núi Nhị Long.
Nơi này đều là rừng rậm nguyên thủy, cổ thụ cao chọc trời, tuyết trắng phủ đầy trên đầu, người đi trong đó rất khó bị phát hiện.
Trong rừng rậm.
Hạ Thiên dẫn chúng thiếu niên tàng kiếm leo lên sườn núi Nhị Long: “Tàng Nhất, ước muốn của ngươi là gì?”
Tàng Nhất thoáng ngẩn người, trả lời như phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên là chết vì chủ nhân!”
Hạ Thiên chớp mắt nói: “Tiểu Cửu, còn ước muốn của ngươi thì sao?”
“Có khác với Tàng Nhất ca ca của ngươi không?”
Tàng Cửu lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết: “Không, giống nhau”
“Ước muốn của ta cũng là tử trận vì chủ nhân sư phụ!”
Hạ Thiên vốc một nắm tuyết, xoa lên mặt mình, hơi lạnh: “Tiểu Cửu, sau này cứ gọi ta là sư phụ, không cần thêm hai chữ chủ nhân vào đằng trước nữa.”
Tàng Cửu nhìn Tàng Nhất với vẻ mặt bối rối.
Tàng Nhất gật đầu nói: “Tiểu Cửu, chúng ta phải nghe theo lời của chủ nhân.”
“Vâng!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tàng Cửu lộ nụ cười ngọt ngào: “Sư phụ!”
“ỪI” Hạ Thiên đáp lại rất giòn giã.
Nhất thời, một cái xưng hô kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim.
Ở bên cạnh, chúng thiếu niên tàng kiếm đều mỉm cười đầy cưng chiều nhìn Tiểu Cửu.
“Khụ, khụ, khụ...”
Hạ Thiên mỉm cười ho khan vài tiếng, bắt đầu hỏi về tình hình luyện tập và cuộc sống trước đây của chúng thiếu niên tàng kiếm.
Tàng Nhất thẳng thắn mà nói, chỉ một chữ thôi: Khổ.
Hai chữ: Rất khổ.
Thiếu niên tàng kiếm đều là một lũ trẻ vô cùng cực khổ.
Sau khi sinh ra cha mẹ đã qua đời.
Từ nhỏ đã bị truyền bá tư tưởng thù nước thù nhà, sẵn sàng cho cái chết và có thể chiến tử bất cứ lúc nào.
Giống như bù nhìn!
Điều này càng củng cố một vài suy nghĩ của Hạ Thiên.
Lúc này.
“Vù vù...”
Tàng Tam trở lại từ phía trước, giống như một con vượn nhanh nhẹn, đáp xuống trước mặt Hạ Thiên, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Chủ nhân, Tàng Nhất, trạm gác của núi Nhị Long ở ngay phía trước, những thổ phỉ gian án đó đúng là súc sinh!”
“Ngài đi xem xem thế nào đi!”
Hạ Thiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên ý lạnh: “Đi thôi!"
Thanh đoản kiếm trong tay Tư Mã Qua biến mất: “Lúc ở Ổ Bảo Đào Hoa, các ngươi đã cố tình tiết lộ hành tung của bọn †a, thật sự tưởng rằng ta không biết gì hết sao?”
“Nếu không phải Hoang Thân Vương cố tình để cho các ngươi truyền tin thì ta đã giết các ngươi từ lâu rồi!”
Hai người họ đột nhiên hiểu ra!
Thì ra bọn họ vẫn luôn là công cụ truyền tin của Hoang Thân Vương!
Lòng dạ của Hoang Thân Vương thật sự rất đáng sợi “Phù phù..”
Hai người cường tráng đó không cam lòng ngã xuống đất tuyết.
Có điều, rốt cuộc trong tuyết có chôn giấu bí mật về tử sĩ kiếm tàng không?
Bọn họ chết đi mang theo nghi vấn này trong lòng.
Tư Mã Qua thoáng liếc nhìn cái hố do bọn họ đào, rồi xoay người rời đi: “Hoang Thân Vương là người cẩn thận như vậy, ngài ấy sẽ để lại bí mật về tử sĩ tàng kiếm cho các ngươi xem sao?”
“Sẽ để cho các ngươi đi lập công sao?”
“Đúng là ngu hết thuốc chữa!”
Tư Mã Qua đanh mặt, tâm trạng không được tốt lắm.
Bởi vì nội gián bị dọn dẹp lần này là người của mình.
Ở bên khác, núi Nhị Long.
Nơi này đều là rừng rậm nguyên thủy, cổ thụ cao chọc trời, tuyết trắng phủ đầy trên đầu, người đi trong đó rất khó bị phát hiện.
Trong rừng rậm.
Hạ Thiên dẫn chúng thiếu niên tàng kiếm leo lên sườn núi Nhị Long: “Tàng Nhất, ước muốn của ngươi là gì?”
Tàng Nhất thoáng ngẩn người, trả lời như phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên là chết vì chủ nhân!”
Hạ Thiên chớp mắt nói: “Tiểu Cửu, còn ước muốn của ngươi thì sao?”
“Có khác với Tàng Nhất ca ca của ngươi không?”
Tàng Cửu lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết: “Không, giống nhau”
“Ước muốn của ta cũng là tử trận vì chủ nhân sư phụ!”
Hạ Thiên vốc một nắm tuyết, xoa lên mặt mình, hơi lạnh: “Tiểu Cửu, sau này cứ gọi ta là sư phụ, không cần thêm hai chữ chủ nhân vào đằng trước nữa.”
Tàng Cửu nhìn Tàng Nhất với vẻ mặt bối rối.
Tàng Nhất gật đầu nói: “Tiểu Cửu, chúng ta phải nghe theo lời của chủ nhân.”
“Vâng!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tàng Cửu lộ nụ cười ngọt ngào: “Sư phụ!”
“ỪI” Hạ Thiên đáp lại rất giòn giã.
Nhất thời, một cái xưng hô kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim.
Ở bên cạnh, chúng thiếu niên tàng kiếm đều mỉm cười đầy cưng chiều nhìn Tiểu Cửu.
“Khụ, khụ, khụ...”
Hạ Thiên mỉm cười ho khan vài tiếng, bắt đầu hỏi về tình hình luyện tập và cuộc sống trước đây của chúng thiếu niên tàng kiếm.
Tàng Nhất thẳng thắn mà nói, chỉ một chữ thôi: Khổ.
Hai chữ: Rất khổ.
Thiếu niên tàng kiếm đều là một lũ trẻ vô cùng cực khổ.
Sau khi sinh ra cha mẹ đã qua đời.
Từ nhỏ đã bị truyền bá tư tưởng thù nước thù nhà, sẵn sàng cho cái chết và có thể chiến tử bất cứ lúc nào.
Giống như bù nhìn!
Điều này càng củng cố một vài suy nghĩ của Hạ Thiên.
Lúc này.
“Vù vù...”
Tàng Tam trở lại từ phía trước, giống như một con vượn nhanh nhẹn, đáp xuống trước mặt Hạ Thiên, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Chủ nhân, Tàng Nhất, trạm gác của núi Nhị Long ở ngay phía trước, những thổ phỉ gian án đó đúng là súc sinh!”
“Ngài đi xem xem thế nào đi!”
Hạ Thiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên ý lạnh: “Đi thôi!"