“Vậy thì ngươi cứ nhìn cho kỹ đi!”
Tang Cửu đỡ người Tân Hồng Y đứng thẳng lên, dựa vào thành xe: “Lão yêu nữ, những tân binh của Hoang Châu mà bình thường ngươi vẫn luôn khinh thường, lần này nhất định sẽ khiến ngươi phải kinh ngạc!”
Tân Hồng Y vẫn cố chấp như cũ: “Cho dù các ngươi đã có chuẩn bị trước, dùng sức mạnh của tên nỏ tiêu diệt một nửa ác phỉ”
“Nhưng số lượng ác phỉ vẫn nhiều hơn binh lính Hoang Châu của các ngươi gấp mấy lần!”
“Huống chỉ, có phải những ky binh đó đang nhịn đau để ra trận không?”
Tân Hồng Y tin tưởng vào phán đoán của bản thân: “Một lát nữa, đám thương binh này chắc chắn sẽ ngã xuống!”
“Chắc chắn là như vậy!”
Bỗng nhiên.
Tân Hồng Y cảm thấy có chút sợ hãi!
Bởi vì nàng ta phát hiện, có lẽ những gì mà nàng ta nhìn thấy được trên suốt quãng đường đi theo đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương... đều là biểu hiện giả dối!
€ó lẽ là do Hoang Châu Vương muốn nàng ta nhìn thấy.
Hoang Châu Vương đã sớm cho chuẩn bị cho trận chiến này.
Cho nên đám ác phỉ này mới chết thảm như vậy ngay từ đầu!
Đám ác phỉ đã quá sơ suất! Nhưng mà. Nàng ta nhìn Vô Diện Nhân trên chiến trường, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Tên lão tặc Vô Diện kia, đã rơi từ cảnh giới Tông Sư xuống kiếm khách nhất lưu sao?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta còn phải xem thử xem! Tại thời điểm này.
Trên chiến trường.
Sau khi thập đại ác phỉ bị Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân ngăn cản, trong lòng bọn họ đều khiếp sợi
Bọn họ là ác nhân đã giết vô số người, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, là bất khả chiến bại trong số cao thủ nhất lưu.
Nhưng mà bây giờ.
Bọn họ lại bị một thanh trường thương và một thanh kiếm chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ một tấc, vô cùng nghẹn khuất.
Không phải bọn họ không muốn vượt qua sự ngăn cản của đại hán cầm trường thương và Vô Diện kiếm khách kia, mà là không thể.
Bởi vì năm người vây đánh đại hán cầm trường thương, năm người vây đánh Vô Diện kiếm khách, khó khăn lắm mới có thể không phân thắng bại, nếu như thiếu mất một người,
bốn người còn lại chắc chắn sẽ chết.
Đồng thời người xông tới kia nhất định sẽ bị giết chết ngay sau đói
Không phải bị đâm chết thì cũng bị chém chết!
Con mẹ nó, rốt cuộc ai mới là kẻ bất khả chiến bại trong số võ giả hạng nhất?
Rốt cuộc hai tên cao thủ này là từ đâu đến!? Gặp quỷ rồi!
Trong khi đó, Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân lại đang đánh vô cùng thoải mái.
Mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là ngăn chặn thập đại ác nhân, nếu như có thể giết thì cứ giết.
Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát bị đánh đến vô cùng uất nghẹn: “Các huynh đệ, các huynh đệ phía sau xông lên, chúng †a đánh hai bên, đừng ngăn cản các huynh đệ phía sau xung phong!”
“Được!”
Hành động này cũng đúng với ý của Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân.
Vương gia cũng nói phải khiến trực diện chiến trường mở rat
“Vù vù vù...”
Triệu Tử Thường, Vô Diện Nhân, thập đại ác nhân, tổng cộng mười hai cao thủ nhất lưu nhanh chóng lao sang hai bên.
Cuộc đối đầu trực diện trên chiến trường sắp bắt đầu!
Tang Cửu đỡ người Tân Hồng Y đứng thẳng lên, dựa vào thành xe: “Lão yêu nữ, những tân binh của Hoang Châu mà bình thường ngươi vẫn luôn khinh thường, lần này nhất định sẽ khiến ngươi phải kinh ngạc!”
Tân Hồng Y vẫn cố chấp như cũ: “Cho dù các ngươi đã có chuẩn bị trước, dùng sức mạnh của tên nỏ tiêu diệt một nửa ác phỉ”
“Nhưng số lượng ác phỉ vẫn nhiều hơn binh lính Hoang Châu của các ngươi gấp mấy lần!”
“Huống chỉ, có phải những ky binh đó đang nhịn đau để ra trận không?”
Tân Hồng Y tin tưởng vào phán đoán của bản thân: “Một lát nữa, đám thương binh này chắc chắn sẽ ngã xuống!”
“Chắc chắn là như vậy!”
Bỗng nhiên.
Tân Hồng Y cảm thấy có chút sợ hãi!
Bởi vì nàng ta phát hiện, có lẽ những gì mà nàng ta nhìn thấy được trên suốt quãng đường đi theo đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương... đều là biểu hiện giả dối!
€ó lẽ là do Hoang Châu Vương muốn nàng ta nhìn thấy.
Hoang Châu Vương đã sớm cho chuẩn bị cho trận chiến này.
Cho nên đám ác phỉ này mới chết thảm như vậy ngay từ đầu!
Đám ác phỉ đã quá sơ suất! Nhưng mà. Nàng ta nhìn Vô Diện Nhân trên chiến trường, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Tên lão tặc Vô Diện kia, đã rơi từ cảnh giới Tông Sư xuống kiếm khách nhất lưu sao?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta còn phải xem thử xem! Tại thời điểm này.
Trên chiến trường.
Sau khi thập đại ác phỉ bị Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân ngăn cản, trong lòng bọn họ đều khiếp sợi
Bọn họ là ác nhân đã giết vô số người, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, là bất khả chiến bại trong số cao thủ nhất lưu.
Nhưng mà bây giờ.
Bọn họ lại bị một thanh trường thương và một thanh kiếm chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ một tấc, vô cùng nghẹn khuất.
Không phải bọn họ không muốn vượt qua sự ngăn cản của đại hán cầm trường thương và Vô Diện kiếm khách kia, mà là không thể.
Bởi vì năm người vây đánh đại hán cầm trường thương, năm người vây đánh Vô Diện kiếm khách, khó khăn lắm mới có thể không phân thắng bại, nếu như thiếu mất một người,
bốn người còn lại chắc chắn sẽ chết.
Đồng thời người xông tới kia nhất định sẽ bị giết chết ngay sau đói
Không phải bị đâm chết thì cũng bị chém chết!
Con mẹ nó, rốt cuộc ai mới là kẻ bất khả chiến bại trong số võ giả hạng nhất?
Rốt cuộc hai tên cao thủ này là từ đâu đến!? Gặp quỷ rồi!
Trong khi đó, Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân lại đang đánh vô cùng thoải mái.
Mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là ngăn chặn thập đại ác nhân, nếu như có thể giết thì cứ giết.
Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát bị đánh đến vô cùng uất nghẹn: “Các huynh đệ, các huynh đệ phía sau xông lên, chúng †a đánh hai bên, đừng ngăn cản các huynh đệ phía sau xung phong!”
“Được!”
Hành động này cũng đúng với ý của Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân.
Vương gia cũng nói phải khiến trực diện chiến trường mở rat
“Vù vù vù...”
Triệu Tử Thường, Vô Diện Nhân, thập đại ác nhân, tổng cộng mười hai cao thủ nhất lưu nhanh chóng lao sang hai bên.
Cuộc đối đầu trực diện trên chiến trường sắp bắt đầu!