“Lát nữa chắc chắn các ngươi sẽ bị bọn sơn tặc kia chém rụng đầu lăn lông lốc, chết không toàn thây!”
“Nhưng ta thì khác, ta là người của điện Cung Phụng, nếu bọn họ dám giết ta, chắc chắn cao thủ của điện Cung Phụng sẽ đạp bằng nơi này.”
“Cho nên, Tiểu Tàng Cửu, nếu như bây giờ ngươi nói cho †a cách giải châm thì bọn ta sẽ giữ mạng lại cho ngươi.”
Tàng Cửu khịt mũi coi thường: “Yên tâm đi!”
“Sư phụ ta trí tuệ sâu như biển, nhất định có thể dẫn người của phủ Hoang Châu Vương diệt sạch trại cướp đã đóng ở đây mấy chục năm, trả lại bình yên cho nơi này.”
Tân Hồng Y nhìn núi Thiên Môn càng ngày càng gần, nói bằng giọng khinh thường: “Ta thực không nhìn ra trí tuệ của hẳn sâu như biển đấy”
“Ta chỉ thấy hẳn luyện binh như trò đùa mà thôi.”
Lúc này, đăng trước đội xe Hoang Châu là một gò đất lởm chởm đá vụn rộng chừng ngàn mét, dài chừng ngàn mét, đủ chỗ cho hơn mười ngàn người.
Theo như lời đồn, mảnh đất trống này là do bọn thổ phỉ của trại Thiên Môn tạo ra.
Bởi vì trại Thiên Môn có rất nhiều ác phỉ nhưng quan đạo lại chật hẹp.
Nếu như các ác phỉ lao từ hai bên rừng rậm ra thì sẽ không có chỗ bày trận.
Vì thế, trại Thiên Môn cố ý chặt sạch cây cối rậm rạp hai bên đường, tạo ra một mảnh đất bằng phẳng để tiện bề cướp bóc.
Không thể không nói bọn họ rất chịu khó đầu tư công sức.
Chắc chẳn bọn họ ăn cướp rất chuyên nghiệp. Lúc này, Hạ Thiên cưỡi ngựa dẫn theo Triệu Tử Thường tiến lên phía trước, quan sát dãy núi Thiên Môn... Tựa như ác thú trườn bò trong bóng đêm, muốn nuốt chửng con người.
Hai bên gò đất này là vách núi cheo leo, chỗ hẹp nhất ở đăng sau chính là ranh giới giữa Thanh Châu và Hoang Châu.
Chỉ cần qua được đây thì bên kia chính là đất Hoang Châu.
Hạ Thiên nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng đã tới được đây rồi.”
“Hoang Châu đã gần ngay trước mắt.”
Bỗng nhiên.
“Vù!"
Một mũi tên xé gió bắn ra từ sau tảng đá lớn. Ngay sau đó.
“Keng..."
Tiếng chiêng đồng vang dội khắp gò đất.
“Vù vù vù...”
Từng bó đuốc sáng lên trước mặt Hạ Thiên, số lượng còn nhiều hơn của đội xe phủ Hoang Châu Vương.
Chỉ chốc lát sau, trên gò đất lởm chởm đá vụn này đã sáng như ban ngày.
Ác phỉ chia ra làm ba đội hình xếp hình vuông, mỗi đội hình vuông có một ngàn giặc cướp, áo giáp màu đen và đao. linh lóe lên ánh sáng lạnh, sát ý ập thẳng tới.
Hàng đầu tiên của mỗi đội ngũ hình vuông là cung tên, tư thế cài tên, bản cung rõ ràng là tiễn thủ trong quân đội.
Đăng trước đội ngũ giặc cướp. “Ha ha ha..."
Mười nam nhân cao to ăn mặc y phục không thống nhất, mặt mũi đầy hung hãn đang bật cười một cách đầy cá tính.
“Hoang Châu vương, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này phải để đầu lại.”
“Nghe nói ngươi đã thề rằng sẽ giết sạch ác phỉ trong thiên hạ phải không?”
“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”
“Giờ thập đại ác phỉ trong thiên hạ đang ở ngay đây rồi... Để xem ngươi định giết bọn ta như thế nào?”
“Hay là bọn ta sẽ giết ngươi?”
“Nhưng ta thì khác, ta là người của điện Cung Phụng, nếu bọn họ dám giết ta, chắc chắn cao thủ của điện Cung Phụng sẽ đạp bằng nơi này.”
“Cho nên, Tiểu Tàng Cửu, nếu như bây giờ ngươi nói cho †a cách giải châm thì bọn ta sẽ giữ mạng lại cho ngươi.”
Tàng Cửu khịt mũi coi thường: “Yên tâm đi!”
“Sư phụ ta trí tuệ sâu như biển, nhất định có thể dẫn người của phủ Hoang Châu Vương diệt sạch trại cướp đã đóng ở đây mấy chục năm, trả lại bình yên cho nơi này.”
Tân Hồng Y nhìn núi Thiên Môn càng ngày càng gần, nói bằng giọng khinh thường: “Ta thực không nhìn ra trí tuệ của hẳn sâu như biển đấy”
“Ta chỉ thấy hẳn luyện binh như trò đùa mà thôi.”
Lúc này, đăng trước đội xe Hoang Châu là một gò đất lởm chởm đá vụn rộng chừng ngàn mét, dài chừng ngàn mét, đủ chỗ cho hơn mười ngàn người.
Theo như lời đồn, mảnh đất trống này là do bọn thổ phỉ của trại Thiên Môn tạo ra.
Bởi vì trại Thiên Môn có rất nhiều ác phỉ nhưng quan đạo lại chật hẹp.
Nếu như các ác phỉ lao từ hai bên rừng rậm ra thì sẽ không có chỗ bày trận.
Vì thế, trại Thiên Môn cố ý chặt sạch cây cối rậm rạp hai bên đường, tạo ra một mảnh đất bằng phẳng để tiện bề cướp bóc.
Không thể không nói bọn họ rất chịu khó đầu tư công sức.
Chắc chẳn bọn họ ăn cướp rất chuyên nghiệp. Lúc này, Hạ Thiên cưỡi ngựa dẫn theo Triệu Tử Thường tiến lên phía trước, quan sát dãy núi Thiên Môn... Tựa như ác thú trườn bò trong bóng đêm, muốn nuốt chửng con người.
Hai bên gò đất này là vách núi cheo leo, chỗ hẹp nhất ở đăng sau chính là ranh giới giữa Thanh Châu và Hoang Châu.
Chỉ cần qua được đây thì bên kia chính là đất Hoang Châu.
Hạ Thiên nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng đã tới được đây rồi.”
“Hoang Châu đã gần ngay trước mắt.”
Bỗng nhiên.
“Vù!"
Một mũi tên xé gió bắn ra từ sau tảng đá lớn. Ngay sau đó.
“Keng..."
Tiếng chiêng đồng vang dội khắp gò đất.
“Vù vù vù...”
Từng bó đuốc sáng lên trước mặt Hạ Thiên, số lượng còn nhiều hơn của đội xe phủ Hoang Châu Vương.
Chỉ chốc lát sau, trên gò đất lởm chởm đá vụn này đã sáng như ban ngày.
Ác phỉ chia ra làm ba đội hình xếp hình vuông, mỗi đội hình vuông có một ngàn giặc cướp, áo giáp màu đen và đao. linh lóe lên ánh sáng lạnh, sát ý ập thẳng tới.
Hàng đầu tiên của mỗi đội ngũ hình vuông là cung tên, tư thế cài tên, bản cung rõ ràng là tiễn thủ trong quân đội.
Đăng trước đội ngũ giặc cướp. “Ha ha ha..."
Mười nam nhân cao to ăn mặc y phục không thống nhất, mặt mũi đầy hung hãn đang bật cười một cách đầy cá tính.
“Hoang Châu vương, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này phải để đầu lại.”
“Nghe nói ngươi đã thề rằng sẽ giết sạch ác phỉ trong thiên hạ phải không?”
“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”
“Giờ thập đại ác phỉ trong thiên hạ đang ở ngay đây rồi... Để xem ngươi định giết bọn ta như thế nào?”
“Hay là bọn ta sẽ giết ngươi?”