Lúc này, một đám đại thần liêm khiết phe Thái tử bước ra khỏi hàng: “Thần cũng vạch tội Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm, tán thành lời Vương đại nhân!”
“Ha ha ha...”
Lý Kiếm quay người lại cười khẩy: “Các ngươi có biết đánh trận không?” “Các ngươi có biết gì về chiến sự không?”
“Các ngươi chỉ dám chỉ trích bản Thượng thư thôi đúng không?”
Luận về tài đấu võ mồm thì Lý Kiếm không sợ ai bao giờ. So về khí chất, ông ta lại càng chưa từng thua.
Vương đại nhân giống như một con gà trống, lập tức cãi lại: “Lý thượng thư, trước khi ông về đế đô dưỡng thương, ông vẫn luôn tác chiến ở phương bắc, vậy ông hiểu về chiến sự ở Hoang Châu đến đâu?”
Nói đến đây, Vương đại nhân vuốt râu nói: “Mặc dù lão phu không phải danh tướng như Lý thượng thư nhưng cũng coi như là thông hiểu mưu lược, biết một chút về chiến sự ở Hoang Châu.”
“Bản quan muốn bàn luận chuyện chiến sự ở Hoang Châu với Thượng Thư đại nhân ngay trên điện!”
Mắt Lý Kiếm sáng lên, ông ta hưng phấn hỏi: “Ông thực sự hiểu về chiến sự ở Hoang Châu ư?”
Vương đại nhân ngẩng đầu lên, cổ khá dài, trông giống một con ngống to quật cường: “Đương nhiên!”
“Lý thượng thư có dám biện luận với ta trước mặt bệ hạ không?”
Lý Kiếm tỏ ra mừng rỡ, giơ tay lên ra hiệu dừng lại: “Không cần!”
“Ta thua!”
“Bản Thượng thư tin Vương đại nhân hiểu rõ chiến sự Hoang Châu.”
Vương đại nhân ngẩng cao đầu hẳn lên.
Đại thần liêm khiết thà chết không khuất phục.
Dù không biết cũng phải giả bộ mình biết!
Lúc này, Lý Kiếm vui vẻ ra mặt, khom lưng hành lễ: “Bệ hạ, Vương đại nhân nói đúng, phần lớn đời thần đều lãnh binh tác chiến ở phương bắc, chống lại quân đội của đế quốc Thiên Lang, cũng chỉ thắng nhỏ được vài lần, không hiểu nhiều về chiến sự Hoang Châu.”
“Cho nên, thần xin từ chức Binh bộ Thượng thư!”
“Đồng thời, vì Vương đại nhân hiểu rõ chiến sự Hoang Châu, cho nên, thần xin tiến cử Vương đại nhân nhậm chức Binh bộ Thượng thư!”
Lập tức, trong điện Thiên Hạ lại im lặng trở lại. Sắc mặt Vương đại nhân tái mét.
Lão thất phu Lý Kiếm này đúng là ra chiêu không theo lẽ thường, không có nhân phẩm!
Chắc là ông ta đã quyết tâm không làm Binh bộ Thượng thư nữa rồi!
Chấp nhận những lời mình nói, trực tiếp nhận thua, mượn cớ này để vứt cái chức Binh bộ Thượng thư chẳng khác gì hố lửa cho mình.
Chuyện này tuyệt đối không thể được! Vương đại nhân tái mét mặt mày, tức nổ phổi: “Bản quan không có ý đó!” “Không!”
Lý Kiếm ngẩng cao đầu, hếch lỗ mũi lên nhìn Vương đại nhân: “Ý ông chính là như vậy.”
“Bệ hạ, thần thật sự cảm thấy Vương đại nhân có thể đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư.”
“Thần hết sức tiến cử!” “Hức...”
Vương đại nhân sắp khóc thành tiếng: “Bệ hạ, thần thật sự không có ý đó!” Thái tử ngẩn người.
Người một nhà tự đâm nhau ư?
Vương đại nhân... Đúng là không gánh nổi trọng trách.
Đấu bản lĩnh, đấu võ mồm với Lý Kiếm đều thua hết!
Sử quan ngồi bên, hai mắt sáng lên xem kịch hay, hạ bút thành văn.
Hạ đế liếc sử quan một cái, gân xanh trên trán đập thình thịch.
Người đời sau mà đọc được đoạn lịch sử này thì sẽ đánh giá trẫm thế nào. đây?
Sắc mặt Hạ đế càng ngày càng lạnh.
Như thể sắp nổi giận.
Đúng lúc này, Ngự sử đại phu án binh bất động nãy giờ lại bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần cũng cho rằng Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm e ngại quân Thiên Lang không dám phái binh xuất chiến, quả là kẻ nhu nhược, là nỗi sỉ nhục của triều đình Đại Hạ ta!”
“Ông ta không xứng giữ chức Binh bộ Thượng thư, không xứng là nam nhi của Đại Hạ, càng không xứng là danh tướng của Đại Hại”
“Đúng!”
“Ha ha ha...”
Lý Kiếm quay người lại cười khẩy: “Các ngươi có biết đánh trận không?” “Các ngươi có biết gì về chiến sự không?”
“Các ngươi chỉ dám chỉ trích bản Thượng thư thôi đúng không?”
Luận về tài đấu võ mồm thì Lý Kiếm không sợ ai bao giờ. So về khí chất, ông ta lại càng chưa từng thua.
Vương đại nhân giống như một con gà trống, lập tức cãi lại: “Lý thượng thư, trước khi ông về đế đô dưỡng thương, ông vẫn luôn tác chiến ở phương bắc, vậy ông hiểu về chiến sự ở Hoang Châu đến đâu?”
Nói đến đây, Vương đại nhân vuốt râu nói: “Mặc dù lão phu không phải danh tướng như Lý thượng thư nhưng cũng coi như là thông hiểu mưu lược, biết một chút về chiến sự ở Hoang Châu.”
“Bản quan muốn bàn luận chuyện chiến sự ở Hoang Châu với Thượng Thư đại nhân ngay trên điện!”
Mắt Lý Kiếm sáng lên, ông ta hưng phấn hỏi: “Ông thực sự hiểu về chiến sự ở Hoang Châu ư?”
Vương đại nhân ngẩng đầu lên, cổ khá dài, trông giống một con ngống to quật cường: “Đương nhiên!”
“Lý thượng thư có dám biện luận với ta trước mặt bệ hạ không?”
Lý Kiếm tỏ ra mừng rỡ, giơ tay lên ra hiệu dừng lại: “Không cần!”
“Ta thua!”
“Bản Thượng thư tin Vương đại nhân hiểu rõ chiến sự Hoang Châu.”
Vương đại nhân ngẩng cao đầu hẳn lên.
Đại thần liêm khiết thà chết không khuất phục.
Dù không biết cũng phải giả bộ mình biết!
Lúc này, Lý Kiếm vui vẻ ra mặt, khom lưng hành lễ: “Bệ hạ, Vương đại nhân nói đúng, phần lớn đời thần đều lãnh binh tác chiến ở phương bắc, chống lại quân đội của đế quốc Thiên Lang, cũng chỉ thắng nhỏ được vài lần, không hiểu nhiều về chiến sự Hoang Châu.”
“Cho nên, thần xin từ chức Binh bộ Thượng thư!”
“Đồng thời, vì Vương đại nhân hiểu rõ chiến sự Hoang Châu, cho nên, thần xin tiến cử Vương đại nhân nhậm chức Binh bộ Thượng thư!”
Lập tức, trong điện Thiên Hạ lại im lặng trở lại. Sắc mặt Vương đại nhân tái mét.
Lão thất phu Lý Kiếm này đúng là ra chiêu không theo lẽ thường, không có nhân phẩm!
Chắc là ông ta đã quyết tâm không làm Binh bộ Thượng thư nữa rồi!
Chấp nhận những lời mình nói, trực tiếp nhận thua, mượn cớ này để vứt cái chức Binh bộ Thượng thư chẳng khác gì hố lửa cho mình.
Chuyện này tuyệt đối không thể được! Vương đại nhân tái mét mặt mày, tức nổ phổi: “Bản quan không có ý đó!” “Không!”
Lý Kiếm ngẩng cao đầu, hếch lỗ mũi lên nhìn Vương đại nhân: “Ý ông chính là như vậy.”
“Bệ hạ, thần thật sự cảm thấy Vương đại nhân có thể đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư.”
“Thần hết sức tiến cử!” “Hức...”
Vương đại nhân sắp khóc thành tiếng: “Bệ hạ, thần thật sự không có ý đó!” Thái tử ngẩn người.
Người một nhà tự đâm nhau ư?
Vương đại nhân... Đúng là không gánh nổi trọng trách.
Đấu bản lĩnh, đấu võ mồm với Lý Kiếm đều thua hết!
Sử quan ngồi bên, hai mắt sáng lên xem kịch hay, hạ bút thành văn.
Hạ đế liếc sử quan một cái, gân xanh trên trán đập thình thịch.
Người đời sau mà đọc được đoạn lịch sử này thì sẽ đánh giá trẫm thế nào. đây?
Sắc mặt Hạ đế càng ngày càng lạnh.
Như thể sắp nổi giận.
Đúng lúc này, Ngự sử đại phu án binh bất động nãy giờ lại bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần cũng cho rằng Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm e ngại quân Thiên Lang không dám phái binh xuất chiến, quả là kẻ nhu nhược, là nỗi sỉ nhục của triều đình Đại Hạ ta!”
“Ông ta không xứng giữ chức Binh bộ Thượng thư, không xứng là nam nhi của Đại Hạ, càng không xứng là danh tướng của Đại Hại”
“Đúng!”