"Đồng thời, thần cũng thấy hữu thừa tướng Tào Uy thất lễ trước mặt bệ hạ, không xứng làm tướng!"
"Bệ hạ, hai người này chẳng những không có khả năng chia sẻ nỗi lo lắng của bệ hạ, còn thường xuyên cãi vã làm khó
bệ hại"
"Cho nên thần cho rằng, nhân cơ hội này phế cả hai vị tướng đi!"
"Để một mình thần lên, đảm bảo mọi chuyện của bệ hạ sẽ đều thuận lợi!"
Hạ đế. ".."
"Lý Thượng thư, e rằng ngươi đã quên... Hiện tại ngươi là Binh bộ thượng thư, không phải ngự sử!"
Lý Kiếm võ đầu: “Đúng nhỉ!”
"Bệ hạ yên tâm, chờ lát nữa thần sẽ bảo đám ngự sử ma chê quỷ hờn đó tố cáo hai vị thừa tướng, để bệ hạ được thanh tịnh!"
Hạ đế đứng dậy nói: "Đủ rồi!"
"Lý Kiếm ngươi đừng mơ tới cái vị trí thừa tướng này!"
Lý Kiếm không vui: “Vậy con trai Lý Phi của ta đảm nhận thống lĩnh Thanh Châu thì sao?”
Hạ đế xoa xoa thái dương nói: "Trâm chuẩn rồi!"
Sắc mặt Lý Kiếm bỗng chốc thay đổi, mặt đầy vui vẻ: "Bệ hạ anh minhl"
"Kỳ thực ta cảm thấy hai vị thừa tướng này cũng không tồi, tạm thời có thể bắt tay hợp tác!"
Hạ đế: "Cút!"
Khóe miệng Tư Mã Kiếm giật giật!
Tào Uy và Lý Kiếm nhìn nhau...đầy ẩn ý! Đột nhiên.
Tâm tình của Tào Uy tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù phe thái tử của bọn họ đã mất đi một phó thống lĩnh Thanh Châu và một thiên kị tướng.
Nhưng mà lại có được một thống đốc Thanh Châu, cũng coi như là lời rồi!
Có điều.
Rõ ràng Lý Kiếm không nghĩ như thết Một bên khác.
Trước cổng Đông Cung.
Từng rương bạc được khiêng ra khỏi Đông Cung, chất lên xe ngựa.
Thái tử đứng trước cổng, cả mặt tỏ vẻ đau lòng, ánh mắt như bốc lửa: “Bạc của ta! Bạc của tai”
“Phụ hoàng bất công!”
“Sao lại phải lấy bạc của ta đưa cho lão cửu thối xây vương cung chứ?”
“Hắn ta sắp chết rồi, có thể vào ở được không?” Thái tử nghĩ tới mất một kho bạc nhỏ ở núi Nhị Long!
Hắn ta ôm ngực, loạng choạng nghiến răng chửi: “Lão cửu thối, lần này ngươi không qua nổi núi Thiên Môn đâu!”
“Bổn thái tử chờ đầu của ngươi!”
Không lâu sau.
Hai cỗ xe chở đầy bạc thuận lợi chạy ra đường lớn Đông cung, ra khỏi cửa Tây của đế đô.
Thái tử ngã sõng soài ra đất.
Hiện tại hắn ta thật sự rất nghèo!
"Bệ hạ, hai người này chẳng những không có khả năng chia sẻ nỗi lo lắng của bệ hạ, còn thường xuyên cãi vã làm khó
bệ hại"
"Cho nên thần cho rằng, nhân cơ hội này phế cả hai vị tướng đi!"
"Để một mình thần lên, đảm bảo mọi chuyện của bệ hạ sẽ đều thuận lợi!"
Hạ đế. ".."
"Lý Thượng thư, e rằng ngươi đã quên... Hiện tại ngươi là Binh bộ thượng thư, không phải ngự sử!"
Lý Kiếm võ đầu: “Đúng nhỉ!”
"Bệ hạ yên tâm, chờ lát nữa thần sẽ bảo đám ngự sử ma chê quỷ hờn đó tố cáo hai vị thừa tướng, để bệ hạ được thanh tịnh!"
Hạ đế đứng dậy nói: "Đủ rồi!"
"Lý Kiếm ngươi đừng mơ tới cái vị trí thừa tướng này!"
Lý Kiếm không vui: “Vậy con trai Lý Phi của ta đảm nhận thống lĩnh Thanh Châu thì sao?”
Hạ đế xoa xoa thái dương nói: "Trâm chuẩn rồi!"
Sắc mặt Lý Kiếm bỗng chốc thay đổi, mặt đầy vui vẻ: "Bệ hạ anh minhl"
"Kỳ thực ta cảm thấy hai vị thừa tướng này cũng không tồi, tạm thời có thể bắt tay hợp tác!"
Hạ đế: "Cút!"
Khóe miệng Tư Mã Kiếm giật giật!
Tào Uy và Lý Kiếm nhìn nhau...đầy ẩn ý! Đột nhiên.
Tâm tình của Tào Uy tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù phe thái tử của bọn họ đã mất đi một phó thống lĩnh Thanh Châu và một thiên kị tướng.
Nhưng mà lại có được một thống đốc Thanh Châu, cũng coi như là lời rồi!
Có điều.
Rõ ràng Lý Kiếm không nghĩ như thết Một bên khác.
Trước cổng Đông Cung.
Từng rương bạc được khiêng ra khỏi Đông Cung, chất lên xe ngựa.
Thái tử đứng trước cổng, cả mặt tỏ vẻ đau lòng, ánh mắt như bốc lửa: “Bạc của ta! Bạc của tai”
“Phụ hoàng bất công!”
“Sao lại phải lấy bạc của ta đưa cho lão cửu thối xây vương cung chứ?”
“Hắn ta sắp chết rồi, có thể vào ở được không?” Thái tử nghĩ tới mất một kho bạc nhỏ ở núi Nhị Long!
Hắn ta ôm ngực, loạng choạng nghiến răng chửi: “Lão cửu thối, lần này ngươi không qua nổi núi Thiên Môn đâu!”
“Bổn thái tử chờ đầu của ngươi!”
Không lâu sau.
Hai cỗ xe chở đầy bạc thuận lợi chạy ra đường lớn Đông cung, ra khỏi cửa Tây của đế đô.
Thái tử ngã sõng soài ra đất.
Hiện tại hắn ta thật sự rất nghèo!