“Vù..”
Hai người mặc áo choàng đen vội vàng quay người lại, chĩa kiếm về phía Hạ Thiên, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thanh nói: “Tại sao lại là ngươi?”
“Hoang Châu Vương Hạ Thiên!”
Khi hai người nhanh chóng quay người lại, áo choàng bị gió thổi bay, mũ trùm đầu rơi xuống, lộ ra bộ mặt thật.
Một người là đàn ông trung niên với làn da trắng nõn, phong độ của một kẻ trí thức, khí chất không giống người Hoang Châu.
Người còn lại là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ quốc, dáng vẻ rất cường tráng, thân hình mập mạp, đôi tay to như chiếc quạt hương bồ, thoạt
nhìn giống như một cao thủ võ thuật.
Cảm nhận một chút khí tức... trong cơ thể của người đàn ông trí thức không có chân khí, chỉ là một trung niên thư sinh bình thường.
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ quốc chính là cao thủ hạng nhất.
Hạ Thiên cau mày: “Vì lễ độ nên ta không đánh lén hai vị.”
“Sao hai ngươi lại chĩa kiếm vào bổn vương như thế, như vậy có lễ độ không?”
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ quốc trợn to mắt, kinh hãi nói: “Lão Quân, theo truyền thuyết, Hoang Châu Vương từ nhỏ đã là một kẻ phế vật võ
đạo, sao hắn lại là một võ giả được?”
“Hơn nữa, hắn còn là một võ giả hạng hai lén đi đến đây, khiến cho một võ giả hạng nhất như ta không hề phát hiện ra, có phải quá đáng sợ hay không?”
Lão Quân thư sinh bình tĩnh nói: “Khi nhìn thấy những tử sĩ tàng kiếm trong cốc này, ngươi nên đoán được Hoang Châu Vương tu luyện tàng kiếm thuật!”
“Tàng kiếm hành thích, thắng rất nhiều người!”
Người có khuôn mặt chữ quốc cảm khái nói: “Lão Quân, Hoang Châu Vương che giấu thật sâu đấy!”
“Ối...
Lão Quân có phong phạm của kẻ trí thức khẽ thở dài, tra kiếm vào vỏ: “Lão Đao, cất kiếm đi!”
“Chúng ta đều đã nhìn thấy thực lực của Vương phủ Hoang Châu rồi!”
“Nếu hắn dám một mình tới bắt chúng ta, chắc chắn có thực lực đối phó với chúng tai”
“Chĩa kiếm vào hắn cũng vô ích thôi!”
Lão Đao có khuôn mặt chữ quốc không tin, dùng kiếm đâm vào bả vai Hạ Thiên: “Vậy ta thử một chút!”
Thanh kiếm có sức mạnh như tia sét.
Nhát kiếm này không hừng hực sức sống như của Tần Hồng Y, liên miên không dứt.
Thanh kiếm này thậm chí còn kém tàn nhẫn và tuyệt tình hơn Vô Diện Nhân. Tuy nhiên, nó vẫn có thể giết người.
Một võ giả hạng nhất đánh lén một võ giả hạng hai ở cự ly gần.
Toàn bộ võ giả đều biết là rất khó trốn tránh.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không hề né tránh, cũng không có bất kỳ động thái nào.
Hai người mặc áo choàng đen vội vàng quay người lại, chĩa kiếm về phía Hạ Thiên, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thanh nói: “Tại sao lại là ngươi?”
“Hoang Châu Vương Hạ Thiên!”
Khi hai người nhanh chóng quay người lại, áo choàng bị gió thổi bay, mũ trùm đầu rơi xuống, lộ ra bộ mặt thật.
Một người là đàn ông trung niên với làn da trắng nõn, phong độ của một kẻ trí thức, khí chất không giống người Hoang Châu.
Người còn lại là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ quốc, dáng vẻ rất cường tráng, thân hình mập mạp, đôi tay to như chiếc quạt hương bồ, thoạt
nhìn giống như một cao thủ võ thuật.
Cảm nhận một chút khí tức... trong cơ thể của người đàn ông trí thức không có chân khí, chỉ là một trung niên thư sinh bình thường.
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ quốc chính là cao thủ hạng nhất.
Hạ Thiên cau mày: “Vì lễ độ nên ta không đánh lén hai vị.”
“Sao hai ngươi lại chĩa kiếm vào bổn vương như thế, như vậy có lễ độ không?”
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ quốc trợn to mắt, kinh hãi nói: “Lão Quân, theo truyền thuyết, Hoang Châu Vương từ nhỏ đã là một kẻ phế vật võ
đạo, sao hắn lại là một võ giả được?”
“Hơn nữa, hắn còn là một võ giả hạng hai lén đi đến đây, khiến cho một võ giả hạng nhất như ta không hề phát hiện ra, có phải quá đáng sợ hay không?”
Lão Quân thư sinh bình tĩnh nói: “Khi nhìn thấy những tử sĩ tàng kiếm trong cốc này, ngươi nên đoán được Hoang Châu Vương tu luyện tàng kiếm thuật!”
“Tàng kiếm hành thích, thắng rất nhiều người!”
Người có khuôn mặt chữ quốc cảm khái nói: “Lão Quân, Hoang Châu Vương che giấu thật sâu đấy!”
“Ối...
Lão Quân có phong phạm của kẻ trí thức khẽ thở dài, tra kiếm vào vỏ: “Lão Đao, cất kiếm đi!”
“Chúng ta đều đã nhìn thấy thực lực của Vương phủ Hoang Châu rồi!”
“Nếu hắn dám một mình tới bắt chúng ta, chắc chắn có thực lực đối phó với chúng tai”
“Chĩa kiếm vào hắn cũng vô ích thôi!”
Lão Đao có khuôn mặt chữ quốc không tin, dùng kiếm đâm vào bả vai Hạ Thiên: “Vậy ta thử một chút!”
Thanh kiếm có sức mạnh như tia sét.
Nhát kiếm này không hừng hực sức sống như của Tần Hồng Y, liên miên không dứt.
Thanh kiếm này thậm chí còn kém tàn nhẫn và tuyệt tình hơn Vô Diện Nhân. Tuy nhiên, nó vẫn có thể giết người.
Một võ giả hạng nhất đánh lén một võ giả hạng hai ở cự ly gần.
Toàn bộ võ giả đều biết là rất khó trốn tránh.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không hề né tránh, cũng không có bất kỳ động thái nào.