Phủ đệ Tào Uy trong phủ Hữu Thừa tướng.
Lão thái giám Ngụy công công truyền ý chỉ xong, tỏ vẻ thương xót: “Xin Hữu Thừa tướng nén bi thương!”
“Khụ..”
Tào Uy giận dữ phun ra một búng máu, sương máu bay đầy trời.
“Không! Không thể nào!” Tào Uy đau lòng tới độ cả người run rẩy: “Nhi tử của ta!” “Các con chết thê thảm quái”
“Tào Uy ta thề với trời, nếu như ta không thể báo thù cho các con... Thì mẫu thân các con sẽ chết không toàn thây!”
Lão thái giám Ngụy công công sững sờ!
Lời thề này thật là kỳ dị!
Ông ta vội vàng chắp tay cáo từ!
Lúc này, Tào Uy vội vã chạy vào trong mật thất của thư phòng, đóng cửa lại, nước mắt giàn giụa, ngửa mặt lên trời
gào thét: “Không thể nào!”
“Tại sao lão già phái Tung Hoành kia lại giết hài nhi của ta?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thanh Châu?”
Lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng ông ta tựa như một hồn ma, toàn thân người này mặc đồ đen, không nhìn thấy mặt: “Ta lập tức đi do thám!”
Tào Uy hung hăng lau nước mắt: “Tên phế vật Lão Cửu thối tha kia đúng là tai tinh, từ trước tới nay, những người muốn giết hắn đều đã chết.”
“Vốn ta đã hạ lệnh ngăn hai hài nhỉ của ta chặn giết Lão Cửu thối tha kia ở Thanh Châu, không ngờ vẫn muộn!”
“Ngươi tới Thanh Châu, không chỉ phải điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của hài nhi ta mà còn phải điều tra xem rốt cuộc người đối phó chúng ta là ai.”
“Vâng!”
Người áo đen như hồn ma mở cửa mật thất rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tào Uy nhìn bóng đêm qua khe cửa, thì thào nói: “Các con, các con cưới nhiều thê thiếp xinh đẹp như vậy, còn chưa tận hưởng hết các niềm vui ở nhân gian, sao đã vội vã rời khỏi thế gian này!”
“Các con chết rồi thì các nàng làm sao bây giờ?”
“Thụp thụp thụp...”
Tào Uy đấm mạnh vào lồng ngực mình: “Các con, vậy vi phụ đành chịu nhục nuôi các nàng giúp các con vậy!”
“Được rồi, giờ ta sẽ đi an ủi các nàng ngay!”
Tào Uy lau khô nước mắt, đi vào nội phủ, nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang chơi đùa, eo lưng nhỏ nhắn, da thịt trằng ngần, ngực tấn công mông phòng ngự, chao ôi quyến rũ!
Ông ta nghiêm túc nói: “Tô Cơ, ngươi vào nhà đi, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Thiếu phụ xinh đẹp đáp có phần rụt rè: “Vâng!” Hai người một trước một sau vào phòng!
Một lát sau.
“Phu quân, chàng chết thật thê thảm!”
Trong phòng vang lên tiếng khóc của thiếu phụ xinh đẹp. Tô Cơ.
Lão thái giám Ngụy công công truyền ý chỉ xong, tỏ vẻ thương xót: “Xin Hữu Thừa tướng nén bi thương!”
“Khụ..”
Tào Uy giận dữ phun ra một búng máu, sương máu bay đầy trời.
“Không! Không thể nào!” Tào Uy đau lòng tới độ cả người run rẩy: “Nhi tử của ta!” “Các con chết thê thảm quái”
“Tào Uy ta thề với trời, nếu như ta không thể báo thù cho các con... Thì mẫu thân các con sẽ chết không toàn thây!”
Lão thái giám Ngụy công công sững sờ!
Lời thề này thật là kỳ dị!
Ông ta vội vàng chắp tay cáo từ!
Lúc này, Tào Uy vội vã chạy vào trong mật thất của thư phòng, đóng cửa lại, nước mắt giàn giụa, ngửa mặt lên trời
gào thét: “Không thể nào!”
“Tại sao lão già phái Tung Hoành kia lại giết hài nhi của ta?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thanh Châu?”
Lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng ông ta tựa như một hồn ma, toàn thân người này mặc đồ đen, không nhìn thấy mặt: “Ta lập tức đi do thám!”
Tào Uy hung hăng lau nước mắt: “Tên phế vật Lão Cửu thối tha kia đúng là tai tinh, từ trước tới nay, những người muốn giết hắn đều đã chết.”
“Vốn ta đã hạ lệnh ngăn hai hài nhỉ của ta chặn giết Lão Cửu thối tha kia ở Thanh Châu, không ngờ vẫn muộn!”
“Ngươi tới Thanh Châu, không chỉ phải điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của hài nhi ta mà còn phải điều tra xem rốt cuộc người đối phó chúng ta là ai.”
“Vâng!”
Người áo đen như hồn ma mở cửa mật thất rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tào Uy nhìn bóng đêm qua khe cửa, thì thào nói: “Các con, các con cưới nhiều thê thiếp xinh đẹp như vậy, còn chưa tận hưởng hết các niềm vui ở nhân gian, sao đã vội vã rời khỏi thế gian này!”
“Các con chết rồi thì các nàng làm sao bây giờ?”
“Thụp thụp thụp...”
Tào Uy đấm mạnh vào lồng ngực mình: “Các con, vậy vi phụ đành chịu nhục nuôi các nàng giúp các con vậy!”
“Được rồi, giờ ta sẽ đi an ủi các nàng ngay!”
Tào Uy lau khô nước mắt, đi vào nội phủ, nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang chơi đùa, eo lưng nhỏ nhắn, da thịt trằng ngần, ngực tấn công mông phòng ngự, chao ôi quyến rũ!
Ông ta nghiêm túc nói: “Tô Cơ, ngươi vào nhà đi, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Thiếu phụ xinh đẹp đáp có phần rụt rè: “Vâng!” Hai người một trước một sau vào phòng!
Một lát sau.
“Phu quân, chàng chết thật thê thảm!”
Trong phòng vang lên tiếng khóc của thiếu phụ xinh đẹp. Tô Cơ.