Trong đêm tối.
Bóng đen từ trên trời bay xuống, chiếc áo choàng màu đen rộng thùng thình giống như cánh dơi, lặng lẽ lướt xuống không chút tiếng động, không để người khác phát hiện.
Thời điểm nàng ta rút đoản kiếm ra, trên bầu trời tối tắm lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh lẽo bắt mắt.
Lúc này, mũi kiếm của nàng ta chỉ còn cách đầu Hạ Thiên mười thước.
“Răng rắc..."
“Bộ đồ dơi” của nàng ta bị xé rách!
Tốc độ tăng vọt!
Hắc y nhân mỉm cười, cực kỳ nham hiểm.
Kế hoạch của nàng ta đã thành công!
Hoang Châu Vương không có võ công, cũng không có cao thủ nào hộ vệ bên cạnh, bây giờ cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng không thể cứu được hắn!
Cuối cùng nàng ta cũng đã báo được thùi
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh.
Ngay lúc này.
Chỉ nhìn thấy Hạ Thiên nhấc lá chiến kỳ có chữ “Hoang” cạnh mép xe trống trận lên, đâm lên phía trên.
“Vù..” Cán chiến kỳ chữ “Hoang” vốn dĩ trông giống như một ngọn thương lớn, phía trên đầu thương sắc bén, dày hơn trường thương thông thường rất nhiều.
Đương nhiên, so với trường thương của các chiến sĩ, nó được mài thô ráp hơn!
Tuy nhiên, tuyệt đối có thể đâm chết người khác!
Tuyệt đối có thể đâm chết hắc y nhân từ trên trời bay xuống!
Hắc y nhân kinh hãi!
Cán chiến kỳ phát ra tiếng xé gió chói tai, đã chạm tới bàn tay đang cầm kiếm của nàng ta.
Ngay sau đó, Hoang Châu Vương đã chết hay chưa nàng †a cũng không biết!
Nhưng nếu nàng ta không tránh kịp, nàng ta chắc chắn sẽ giống như một xiên thịt bị cán chiến kỳ đâm xuyên qua.
Nhưng nàng ta đang ở trong không trung, không hề có chỗ để làm đòn bẩy.
Hắc y nhân sợ hãi, kiếm chuyển từ đâm sang chém ngang. “Choang..."
Thanh kiếm sắc bén của nàng ta đập vào cán chiến kỳ, phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Sau đó.
Cơ thể nàng ta chấn động, tiếp tục rơi xuống, giống như một con diều hâu lao về phía Hạ Thiên.
Vào lúc này.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên, một tay đặt cán chiến kỳ xuống, tay còn lại lấy liên nỏ Gia Cát ra, nhắm vào hắc y nhân giữa không trung, bóp cò!
“Xoẹt xoẹt xoeẹt...”
Liên nỏ Gia Cát bắn ra ở cự ly gần, nhanh như chớp, những mũi tên nỏ màu xanh vô cùng bắt mắt.
Trong lòng hắc y nhân chùng xuống! Xong rồi!
Nàng ta đang ở giữa không trung, không có nơi để mượn lực, không thể né tránh, chỉ có thể dùng kiếm để phòng ngự.
Nhưng khoảng cách này thật sự quá gần! Số lượng tên nỏ bắn ra lại quá nhiều!
Tốc độ thật sự quá nhanh!
Sau khi hắc y nhân chém đứt một mũi tên nỏ, liền bị tám mũi tên nỏ khác bắn vào cơ thể.
Những mũi tên nỏ có độc, xuyên thủng cơ thể nàng ta, bắn ra những đóa hoa máu!
“Phốc phốc phốc..." Sau khi trúng tên, hắc y nhân lảo đảo ngã xuống đất, toàn thân đau đớn không chịu nổi: “Hoang Châu Vương, xuống địa ngục đi!”
Bóng đen từ trên trời bay xuống, chiếc áo choàng màu đen rộng thùng thình giống như cánh dơi, lặng lẽ lướt xuống không chút tiếng động, không để người khác phát hiện.
Thời điểm nàng ta rút đoản kiếm ra, trên bầu trời tối tắm lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh lẽo bắt mắt.
Lúc này, mũi kiếm của nàng ta chỉ còn cách đầu Hạ Thiên mười thước.
“Răng rắc..."
“Bộ đồ dơi” của nàng ta bị xé rách!
Tốc độ tăng vọt!
Hắc y nhân mỉm cười, cực kỳ nham hiểm.
Kế hoạch của nàng ta đã thành công!
Hoang Châu Vương không có võ công, cũng không có cao thủ nào hộ vệ bên cạnh, bây giờ cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng không thể cứu được hắn!
Cuối cùng nàng ta cũng đã báo được thùi
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh.
Ngay lúc này.
Chỉ nhìn thấy Hạ Thiên nhấc lá chiến kỳ có chữ “Hoang” cạnh mép xe trống trận lên, đâm lên phía trên.
“Vù..” Cán chiến kỳ chữ “Hoang” vốn dĩ trông giống như một ngọn thương lớn, phía trên đầu thương sắc bén, dày hơn trường thương thông thường rất nhiều.
Đương nhiên, so với trường thương của các chiến sĩ, nó được mài thô ráp hơn!
Tuy nhiên, tuyệt đối có thể đâm chết người khác!
Tuyệt đối có thể đâm chết hắc y nhân từ trên trời bay xuống!
Hắc y nhân kinh hãi!
Cán chiến kỳ phát ra tiếng xé gió chói tai, đã chạm tới bàn tay đang cầm kiếm của nàng ta.
Ngay sau đó, Hoang Châu Vương đã chết hay chưa nàng †a cũng không biết!
Nhưng nếu nàng ta không tránh kịp, nàng ta chắc chắn sẽ giống như một xiên thịt bị cán chiến kỳ đâm xuyên qua.
Nhưng nàng ta đang ở trong không trung, không hề có chỗ để làm đòn bẩy.
Hắc y nhân sợ hãi, kiếm chuyển từ đâm sang chém ngang. “Choang..."
Thanh kiếm sắc bén của nàng ta đập vào cán chiến kỳ, phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Sau đó.
Cơ thể nàng ta chấn động, tiếp tục rơi xuống, giống như một con diều hâu lao về phía Hạ Thiên.
Vào lúc này.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên, một tay đặt cán chiến kỳ xuống, tay còn lại lấy liên nỏ Gia Cát ra, nhắm vào hắc y nhân giữa không trung, bóp cò!
“Xoẹt xoẹt xoeẹt...”
Liên nỏ Gia Cát bắn ra ở cự ly gần, nhanh như chớp, những mũi tên nỏ màu xanh vô cùng bắt mắt.
Trong lòng hắc y nhân chùng xuống! Xong rồi!
Nàng ta đang ở giữa không trung, không có nơi để mượn lực, không thể né tránh, chỉ có thể dùng kiếm để phòng ngự.
Nhưng khoảng cách này thật sự quá gần! Số lượng tên nỏ bắn ra lại quá nhiều!
Tốc độ thật sự quá nhanh!
Sau khi hắc y nhân chém đứt một mũi tên nỏ, liền bị tám mũi tên nỏ khác bắn vào cơ thể.
Những mũi tên nỏ có độc, xuyên thủng cơ thể nàng ta, bắn ra những đóa hoa máu!
“Phốc phốc phốc..." Sau khi trúng tên, hắc y nhân lảo đảo ngã xuống đất, toàn thân đau đớn không chịu nổi: “Hoang Châu Vương, xuống địa ngục đi!”