Tất cả Ngự sử mặc áo đỏ hệt như bầy cua đã bị luộc chín vẫn còn bò ngang, đồng loạt bước ra khỏi hàng: “Thần tán thành!”
“Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm ăn không ngồi rồi, cần phải bị luận tội.” Các Ngự sử áo đỏ còn vạch tội ác hơn.
Chẳng những muốn khiến Lý Kiếm mất chức, mà còn muốn luận tội ông ta, nâng cao quan điểm, nghe ác hơn Vương đại nhân nhiều!
Có điều, Ngự sử mà không ác thì không thể đứng vững trên triều được.
Có điều, bọn họ xuống tay với Lý Kiếm ác như vậy thực sự năm ngoài dự đoán của mọi người, khiến tất cả đều giật mình.
Bởi vì, tất cả đại thần đều biết, Lý Kiếm là lãnh tụ tỉnh thần của các Ngự sử, thường bí mật nghe lời ông ta.
Chuyện này thật là lạ.
“Ôi..."
Hạ đế bị đánh lạc hướng sự chú ý.
Ông ta tò mò nhìn các Ngự sử.
Thú vị thật!
Xem ra Lý Kiếm thật sự không muốn làm Binh bộ Thượng thư nữa rồi. Cho nên mới bảo đám đồ tử đồ tôn của mình đứng ra bôi nhọ mình. Chuyện này tuyệt đối không thể được!
Lâm địch đổi soái là đại ky của nhà binh.
Hạ đế giận dữ quát: “Đủ rồi!”
“Trẫm gọi các ngươi vào triều để nghị sự việc quân Thiên Lang xâm phạm Hoang Châu, các ngươi lại làm loạn lên, nhao nhao ầm ï còn ra thể thống gì!”
“Nếu Tả thừa tướng cảm thấy nên phái binh cứu Hoang Châu, Hữu thừa tướng còn nói... Nếu trẫm không phái binh cứu Hoang Châu thì không xứng làm phụ thân, vậy trẫm quyết định, phái binh cứu Hoang Châu, ngăn cản người Thiên Lang xâm phạm bờ cõi.”
“Hai mươi năm qua, chúng ta chưa từng giành chiến thắng ở Hoang Châu, khiến người Thiên Lang cho rằng Đại Hạ ta mềm yếu, dễ bắt nạt. Trẫm đã chịu
đựng nỗi uất hận này đủ rồi.”
“Lần này, nếu như nhi tử của trãm bị quân Thiên Lang giết ở Hoang Châu thì các nước khác trên lục địa đều sẽ cho rằng Đại Hạ ta mềm yếu, dễ bắt nạt.”
“Sau này, ai cũng dám dẫn binh đánh Đại Hạ tai”
Sâu trong đôi mắt của Hạ đế ẩn giấu một loại tư tâm nào đó: “Cho nên, lần này, chúng ta nhất định phải phái binh chống địch.”
“Rõ!”
Chúng thần vội vàng đáp xong, lùi về chỗ của mình.
Trong đại điện lập tức khôi phục lại trật tự.
Hạ đế ngồi xuống long ỷ, nghiêm giọng gọi: “Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm!”
Lý Kiếm tiến lên: “Có thần.”
“Trẫm quyết định phái một trăm ngàn quân gấp rút tiếp viện cho Hoang Châu, chín châu của Đại Hạ mỗi châu phái mười ngàn quân tinh nhuệ, đại doanh đế đô phái hai mươi ngàn quân tinh nhuệ, hội hợp ở Thanh Châu, tới Hoang Châu tác chiến!”
“Vâng!” Hạ đế hỏi: “Ai dám làm chủ soái của trận chiến này?”
Lập tức, điện Thiên Hạ lại im phăng phắc.
Bao nhiêu năm qua, lần nào Đại Hạ đối đầu với Hoang Châu cũng đều thất bại thê thảm rút quân, thậm chí còn bị diệt toàn quân.
Các tướng lĩnh lãnh binh không chết trên chiến trường thì trở về cũng chết bởi quân pháp.
Tới nay, tướng lĩnh lãnh quân tới Hoang Châu tác chiến đều thập tử vô sinh! Không ai dám đảm nhận một công việc chết chắc như vậy cả.
Cho nên, các võ tướng cúi gục đầu xuống như thể dưới đất có một đóa hoa với vô số cánh hoa đếm mãi không hết vậy.
“Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm ăn không ngồi rồi, cần phải bị luận tội.” Các Ngự sử áo đỏ còn vạch tội ác hơn.
Chẳng những muốn khiến Lý Kiếm mất chức, mà còn muốn luận tội ông ta, nâng cao quan điểm, nghe ác hơn Vương đại nhân nhiều!
Có điều, Ngự sử mà không ác thì không thể đứng vững trên triều được.
Có điều, bọn họ xuống tay với Lý Kiếm ác như vậy thực sự năm ngoài dự đoán của mọi người, khiến tất cả đều giật mình.
Bởi vì, tất cả đại thần đều biết, Lý Kiếm là lãnh tụ tỉnh thần của các Ngự sử, thường bí mật nghe lời ông ta.
Chuyện này thật là lạ.
“Ôi..."
Hạ đế bị đánh lạc hướng sự chú ý.
Ông ta tò mò nhìn các Ngự sử.
Thú vị thật!
Xem ra Lý Kiếm thật sự không muốn làm Binh bộ Thượng thư nữa rồi. Cho nên mới bảo đám đồ tử đồ tôn của mình đứng ra bôi nhọ mình. Chuyện này tuyệt đối không thể được!
Lâm địch đổi soái là đại ky của nhà binh.
Hạ đế giận dữ quát: “Đủ rồi!”
“Trẫm gọi các ngươi vào triều để nghị sự việc quân Thiên Lang xâm phạm Hoang Châu, các ngươi lại làm loạn lên, nhao nhao ầm ï còn ra thể thống gì!”
“Nếu Tả thừa tướng cảm thấy nên phái binh cứu Hoang Châu, Hữu thừa tướng còn nói... Nếu trẫm không phái binh cứu Hoang Châu thì không xứng làm phụ thân, vậy trẫm quyết định, phái binh cứu Hoang Châu, ngăn cản người Thiên Lang xâm phạm bờ cõi.”
“Hai mươi năm qua, chúng ta chưa từng giành chiến thắng ở Hoang Châu, khiến người Thiên Lang cho rằng Đại Hạ ta mềm yếu, dễ bắt nạt. Trẫm đã chịu
đựng nỗi uất hận này đủ rồi.”
“Lần này, nếu như nhi tử của trãm bị quân Thiên Lang giết ở Hoang Châu thì các nước khác trên lục địa đều sẽ cho rằng Đại Hạ ta mềm yếu, dễ bắt nạt.”
“Sau này, ai cũng dám dẫn binh đánh Đại Hạ tai”
Sâu trong đôi mắt của Hạ đế ẩn giấu một loại tư tâm nào đó: “Cho nên, lần này, chúng ta nhất định phải phái binh chống địch.”
“Rõ!”
Chúng thần vội vàng đáp xong, lùi về chỗ của mình.
Trong đại điện lập tức khôi phục lại trật tự.
Hạ đế ngồi xuống long ỷ, nghiêm giọng gọi: “Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm!”
Lý Kiếm tiến lên: “Có thần.”
“Trẫm quyết định phái một trăm ngàn quân gấp rút tiếp viện cho Hoang Châu, chín châu của Đại Hạ mỗi châu phái mười ngàn quân tinh nhuệ, đại doanh đế đô phái hai mươi ngàn quân tinh nhuệ, hội hợp ở Thanh Châu, tới Hoang Châu tác chiến!”
“Vâng!” Hạ đế hỏi: “Ai dám làm chủ soái của trận chiến này?”
Lập tức, điện Thiên Hạ lại im phăng phắc.
Bao nhiêu năm qua, lần nào Đại Hạ đối đầu với Hoang Châu cũng đều thất bại thê thảm rút quân, thậm chí còn bị diệt toàn quân.
Các tướng lĩnh lãnh binh không chết trên chiến trường thì trở về cũng chết bởi quân pháp.
Tới nay, tướng lĩnh lãnh quân tới Hoang Châu tác chiến đều thập tử vô sinh! Không ai dám đảm nhận một công việc chết chắc như vậy cả.
Cho nên, các võ tướng cúi gục đầu xuống như thể dưới đất có một đóa hoa với vô số cánh hoa đếm mãi không hết vậy.