Trong mắt Hạ Thiên lóe lên một tia sáng: “Tương lai nàng sẽ là chủ nội nên ta yên tâm.”
Tư Mã Lan không nói chỉ là gương mặt xinh đẹp hơi nóng lên. Trong lòng nàng giống như có nai con đang chạy loạn. Vương gia đang thổ lộ sao?
Màn đêm cũng không kéo dài lâu.
Sau đó không lâu, ánh sáng phá vỡ màn đêm, chiếu sáng cả Ổ Bảo.
Gió bắt đầu nổi, tuyết lớn bắt đầu rơi!
Đội ngũ Hoang Thân vương chậm rãi lái ra cổng Ổ bảo, tiếp tục xuất phát về phía Đại Hoang Châu, mọi thứ đều xuất phát như dự tính, di chuyển không nhanh không chậm. Khác nhau là trong đội ngũ mấy trăm người. Các thương binh tự mình cưỡi ngựa chạy phía sau, hộ vệ chạy trước đoàn xe. Còn có chút khác biệt là, bên trên mỗi cỗ xe ngựa, bên cạnh người phu xe, có thêm một thiếu niên quần áo đơn giản vẻ mặt lạnh nhạt.
Hạ Thiên cưỡi trên ngựa, ra lệnh: “Cao Phi, thăm dò tình hình phỉ trại phía trước.”
“Chúng ta phải thay trời hành đạo, dọn sạch nạn thổ phỉ ở Đế Đô tiến về Đại Hoang Châu, con đường này phải thanh tịnh”
“Vâng”
“Lư Thụ! Điều tra tình hình dựa vào tin tức tình báo, lập ra kế hoạch trấn áp bọn cướp!”
“Vâng!” “Tí tách...”
Cao Phi dẫn đầu mười mấy ky binh đạp trên tuyết mà đi, Lô Thụ trấn thủ phía trước đoàn xe, đợi tin tình báo phía trước rồi mới lập mưu. Cuộc chiến tiêu diệt thổ phỉ của Hoang Thân vương chính thức bắt đầu...
Sau đó không lâu, ở cửa Ổ Bảo Đào Hoa xuất hiện một đội ky binh, phía sau là một đoàn xe rất dài, có các loại cờ rồng và lễ vật, là phó đô chỉ huy sứ của Điện Tiền Tư - Hoa Vô Gian cùng đoàn người Cao công công. Tuyết lớn nên đã sớm che đi dấu vết của đội xe đã đi xa của Hoang Thân vương.
Lúc này đôi tai trong gió của Hoa Vô Gian run rẩy mấy lần...Không nghe được bất kì âm thanh nào trong Ổ Bảo.
“Ha ha ha...”
Hoa Vô Gian cười sảng khoái: “Cao công công, ngươi nghe xem, trong Ổ Bảo này không có âm thanh tiếng người và ngựa, giống như thành rỗng, rõ ràng bên trong không có người sống, cũng không không có gia súc.”
“Rõ ràng, tối qua người và gia súc trong này đều đã chết hết!”
“Bây giờ, chúng ta cũng có thể không cần tặng lễ vật này đâu!"
Sắc mặt Cao công công thay đổi liên tục: “Hoa chỉ huy sứ, đúng như lời ngươi nói sao?”
“Tất nhiên!”
Roi ngựa trong tay Hoa Vô Gian vung lên, hăng hái: “Vào xem một chút đi!”
“Bổn chỉ huy sứ có thể dự việc như thần, chäc chăn sẽ đoán không sai!”
“Các huynh đệ, vào cho ta!”
“Vâng!” Nhóm cấm quân của Điện Tiền Tư lũ lượt xông vào. Hoa Vô Gian và Cao công công đánh ngựa theo sau.
Sau đó, bọn họ sợ ngây người!
Bởi vì ở sau cửa chính của Ổ Bảo, có hàng trăm cỗ thi thể của sát thủ áo đen treo trên lầu xác, giống như từng cây côn băng màu đen, làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
Một mùi chết chóc tràn ngập trong Ổ Bảo.
“Không thể nào!”
Sắc mặt Hoa Vô Gian đại biến: “Thủ hạ của Hoang Thân vương chỉ có trăm tên thương binh, làm sao có thể có sức giết ngược lại mấy trăm tên sát thủ tinh nhuệ này chứ?”
“Lẽ nào Hoang Thân vương là thần tiên ư?”
“Có thể rải đậu thành binh sao?”
Sắc mặt Hoa Vô Gian rất khó coi: “Tối hôm qua rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, sắc mặt Cao công công cũng tái đi mấy phần, cười đến mức u ám: “Hoa chỉ huy sứ, ngươi liệu việc như thần là như vậy đấy hả?”
“Bây giờ, nếu chúng ta không đưa lễ vật này thì đoán chừng đầu trên cổ ngươi cũng khó giữ đấy!”
Đột nhiên, khóe mắt Hoa Vô Gian lóe lên một tia độc ác: “Cao công công không cần sợ, ta tin ngươi cũng biết ta là người của Đông cung!”
“Cho dù chúng ta không đưa lễ vật đến thì Thái tử cũng sẽ che giấu cho chúng ta.”
“Cho dù Hoang Thân vương có thể tránh được một kiếp ở Ổ Bảo thì cũng chẳng tránh được người sẽ lấy mạng hẳn ở đăng trước.”
“Không tránh nổi cạm bẫy đáng sợ mà Thái tử điện hạ đã dăng ra trước đó đâu!”
Cao công công nghe được tên Thái tử điện hạ thì chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Hoa chỉ huy sứ, ngươi có chắc chắn Thái tử có thể giết chết được Hoang Thân vương không?”
Lòng tin của Hoa Vô Gian bừng bừng: “Ta tin chắc có thể giết chết!”
“Chắc chắn có thể!”
“Chỉ cần Hoang Thân vương không phải thần, trong cạm bẫy đáng sợ phía trước, hắn chết là điều không cần nghi ngời”
“Cao công công, ngươi hãy tin bổn vương thêm một lần đi!"
“Chúng ta sẽ bám theo đoàn xe của Hoang Thân vương và đợi đến thời khắc thu thập thi thể của họ. Đến lúc đó, những bảo vật này sẽ là của chúng tai”
Cao công công hạ quyết tâm, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Hoa chỉ huy sứ, rốt cuộc phía trước Thái tử đã sắp đặt thứ gì vậy?”
“Thật sự là kết cục chết chắc sao?”
Tư Mã Lan không nói chỉ là gương mặt xinh đẹp hơi nóng lên. Trong lòng nàng giống như có nai con đang chạy loạn. Vương gia đang thổ lộ sao?
Màn đêm cũng không kéo dài lâu.
Sau đó không lâu, ánh sáng phá vỡ màn đêm, chiếu sáng cả Ổ Bảo.
Gió bắt đầu nổi, tuyết lớn bắt đầu rơi!
Đội ngũ Hoang Thân vương chậm rãi lái ra cổng Ổ bảo, tiếp tục xuất phát về phía Đại Hoang Châu, mọi thứ đều xuất phát như dự tính, di chuyển không nhanh không chậm. Khác nhau là trong đội ngũ mấy trăm người. Các thương binh tự mình cưỡi ngựa chạy phía sau, hộ vệ chạy trước đoàn xe. Còn có chút khác biệt là, bên trên mỗi cỗ xe ngựa, bên cạnh người phu xe, có thêm một thiếu niên quần áo đơn giản vẻ mặt lạnh nhạt.
Hạ Thiên cưỡi trên ngựa, ra lệnh: “Cao Phi, thăm dò tình hình phỉ trại phía trước.”
“Chúng ta phải thay trời hành đạo, dọn sạch nạn thổ phỉ ở Đế Đô tiến về Đại Hoang Châu, con đường này phải thanh tịnh”
“Vâng”
“Lư Thụ! Điều tra tình hình dựa vào tin tức tình báo, lập ra kế hoạch trấn áp bọn cướp!”
“Vâng!” “Tí tách...”
Cao Phi dẫn đầu mười mấy ky binh đạp trên tuyết mà đi, Lô Thụ trấn thủ phía trước đoàn xe, đợi tin tình báo phía trước rồi mới lập mưu. Cuộc chiến tiêu diệt thổ phỉ của Hoang Thân vương chính thức bắt đầu...
Sau đó không lâu, ở cửa Ổ Bảo Đào Hoa xuất hiện một đội ky binh, phía sau là một đoàn xe rất dài, có các loại cờ rồng và lễ vật, là phó đô chỉ huy sứ của Điện Tiền Tư - Hoa Vô Gian cùng đoàn người Cao công công. Tuyết lớn nên đã sớm che đi dấu vết của đội xe đã đi xa của Hoang Thân vương.
Lúc này đôi tai trong gió của Hoa Vô Gian run rẩy mấy lần...Không nghe được bất kì âm thanh nào trong Ổ Bảo.
“Ha ha ha...”
Hoa Vô Gian cười sảng khoái: “Cao công công, ngươi nghe xem, trong Ổ Bảo này không có âm thanh tiếng người và ngựa, giống như thành rỗng, rõ ràng bên trong không có người sống, cũng không không có gia súc.”
“Rõ ràng, tối qua người và gia súc trong này đều đã chết hết!”
“Bây giờ, chúng ta cũng có thể không cần tặng lễ vật này đâu!"
Sắc mặt Cao công công thay đổi liên tục: “Hoa chỉ huy sứ, đúng như lời ngươi nói sao?”
“Tất nhiên!”
Roi ngựa trong tay Hoa Vô Gian vung lên, hăng hái: “Vào xem một chút đi!”
“Bổn chỉ huy sứ có thể dự việc như thần, chäc chăn sẽ đoán không sai!”
“Các huynh đệ, vào cho ta!”
“Vâng!” Nhóm cấm quân của Điện Tiền Tư lũ lượt xông vào. Hoa Vô Gian và Cao công công đánh ngựa theo sau.
Sau đó, bọn họ sợ ngây người!
Bởi vì ở sau cửa chính của Ổ Bảo, có hàng trăm cỗ thi thể của sát thủ áo đen treo trên lầu xác, giống như từng cây côn băng màu đen, làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
Một mùi chết chóc tràn ngập trong Ổ Bảo.
“Không thể nào!”
Sắc mặt Hoa Vô Gian đại biến: “Thủ hạ của Hoang Thân vương chỉ có trăm tên thương binh, làm sao có thể có sức giết ngược lại mấy trăm tên sát thủ tinh nhuệ này chứ?”
“Lẽ nào Hoang Thân vương là thần tiên ư?”
“Có thể rải đậu thành binh sao?”
Sắc mặt Hoa Vô Gian rất khó coi: “Tối hôm qua rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, sắc mặt Cao công công cũng tái đi mấy phần, cười đến mức u ám: “Hoa chỉ huy sứ, ngươi liệu việc như thần là như vậy đấy hả?”
“Bây giờ, nếu chúng ta không đưa lễ vật này thì đoán chừng đầu trên cổ ngươi cũng khó giữ đấy!”
Đột nhiên, khóe mắt Hoa Vô Gian lóe lên một tia độc ác: “Cao công công không cần sợ, ta tin ngươi cũng biết ta là người của Đông cung!”
“Cho dù chúng ta không đưa lễ vật đến thì Thái tử cũng sẽ che giấu cho chúng ta.”
“Cho dù Hoang Thân vương có thể tránh được một kiếp ở Ổ Bảo thì cũng chẳng tránh được người sẽ lấy mạng hẳn ở đăng trước.”
“Không tránh nổi cạm bẫy đáng sợ mà Thái tử điện hạ đã dăng ra trước đó đâu!”
Cao công công nghe được tên Thái tử điện hạ thì chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Hoa chỉ huy sứ, ngươi có chắc chắn Thái tử có thể giết chết được Hoang Thân vương không?”
Lòng tin của Hoa Vô Gian bừng bừng: “Ta tin chắc có thể giết chết!”
“Chắc chắn có thể!”
“Chỉ cần Hoang Thân vương không phải thần, trong cạm bẫy đáng sợ phía trước, hắn chết là điều không cần nghi ngời”
“Cao công công, ngươi hãy tin bổn vương thêm một lần đi!"
“Chúng ta sẽ bám theo đoàn xe của Hoang Thân vương và đợi đến thời khắc thu thập thi thể của họ. Đến lúc đó, những bảo vật này sẽ là của chúng tai”
Cao công công hạ quyết tâm, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Hoa chỉ huy sứ, rốt cuộc phía trước Thái tử đã sắp đặt thứ gì vậy?”
“Thật sự là kết cục chết chắc sao?”