Lão chủ nhân mà tử sĩ tàng kiếm nhắc đến chính là đại công chúa tiền triều, mẫu thân của Hạ Thiên, đương kim Tân quý phi.
Một trăm võ sĩ tàng kiếm, tinh thông trăm môn tài nghệ, người nào người nấy đều là nhân tài hiếm có.
Tân quý phi giao những người này cho Hạ Thiên, tương đương với việc giao toàn bộ Tiềm Long Hội cho Hạ Thiên, xây dựng thành viên nòng cốt thật sự của hắn.
Tân quý phi thương con không vụ lợi!
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, thầm lẩm bẩm: “Mẫu phi, người phải sống thật tốt, chờ con giải quyết xong chuyện ở Đại Hoang Châu, sau đó sẽ đón người đi hưởng phúc.”
Hắn khua tay nói: “Không cần đa lễ, mời đứng dậy!”
“Rõ”
Chúng thiếu niên tàng kiếm nghe lệnh, không chút do dự, đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng chờ đợi sự chỉ dẫn của Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi đến trước mặt thiếu niên dẫn đầu: “Ngươi tên là gì?
Thiếu niên dẫn đầu lạnh lùng trả lời: “Bẩm chủ nhân, Tàng Nhất”
“Tên trước đây không còn dùng nữa, chỉ có Tàng Nhất”
Hạ Thiên nhếch môi, tò mò hỏi: “Tại sao lại không gọi ta là thiếu chủ nhân nữa?”
'Tàng Nhất mặt không cảm xúc trả lời: “Bởi vì lão chủ nhân dặn dò rằng từ giây phút gặp được chủ nhân, bọn ta chỉ có một chủ nhân là ngài, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình chủ nhân, chỉ chết vì một mình chủ nhân!”
Hạ Thiên cau mày hỏi: “Tại sao nhất định phải chết vì ta?”
Tàng Nhất không hề do dự trả lời: “Tử sĩ tàng kiếm, chỉ chết vì chủ nhân mới không thể làm nhục sứ mệnh”
Hạ Thiên càng nhíu mày chặt hơn, thử hỏi Hiện giờ, nếu †a muốn ngươi chết thì sao?”
“Vù..”
Tàng Nhất lấy một túi giấy ra, nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Chủ nhân, đây là một túi độc dược, sau khi uống, cổ họng sẽ phun máu, nếu chủ nhân muốn Tàng Nhất chết vì trúng độc, †a sẽ uống ngay lập tức!”
Tàng Nhất lộ vẻ thành kính, ánh mắt cuồng nhiệt, cứ như thể chết vì mệnh lệnh của Hạ Thiên đối với hắn ta là hoàn thành tâm nguyện chí cao.
Hạ Thiên lắc đầu: “Không cần độc.”
Đôi tay của Tàng Nhất khẽ động, độc dược lập tức biến mất một cách thần kỳ, một thanh kiếm sắc bén chui ra khỏi tay áo của hắn ta, rơi vào tay hắn ta: “Chủ nhân, đây là kiếm cổ mà lão chủ nhân ban cho ta, tên là Huyết Long, thổi lông đứt tóc, †a chỉ cần cät đứt cổ họng của mình là có thể chết ngay lập
tức. Hạ Thiên đưa tay ra: “Đưa đây ta xem thế nào.” “Rõt
Tàng Nhất cung kính đưa kiếm cổ Huyết Long cho chủ nhân nhà mình: “Mời chủ nhân xem, thanh kiếm này rất sắc bén, chắc chắn có thể khiến Tàng Nhất chết một cách không hề đau đớn”
Hạ Thiên lặng lẽ nhận lấy kiếm cổ Huyết Long, chỉ thấy thân kiếm chỉ dài một thước, trên thân có những vết tích dày đặc như vảy rồng.
Kiểm tra kỹ hơn, có dấu vết của búa đập, mỗi dấu búa hình bán nguyệt đều có độ sâu và kết cấu giống nhau, cho thấy khả năng kiểm soát sức mạnh của người thi triển đã đạt đến đỉnh cao.
Đây mặc dù là một thanh kiếm sắt, nhưng nhìn qua giống như thép đã tinh luyện, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, tản ra một tia lạnh lẽo.
Hạ Thiên như có điều suy nghĩ, trả lại thanh kiếm và hỏi: “Ngươi giỏi cái gì?”
“Đúc!” Tàng Nhất biết gì nói nấy, không giấu giếm gì cả: “Ta kế
thừa đúc kiếm thượng cổ, giỏi nhất trong việc chế tạo kiếm và cũng có thể rèn các loại vũ khí và nông cụ.”
“Chỉ cần có bản vẽ, Tàng Nhất có thể đúc hết.”
Hạ Thiên ôn hòa mỉm cười: “Thu kiếm lại đi!"
“Ngươi còn có những cách tự sát khác không?”
Thanh đoản kiếm trong tay Tàng Nhất bay vào ống tay áo. và biến mất, một sợi gân thú khác xuất hiện trên tay hẳn ta: “Chủ nhân, Tàng Nhất cũng có thể treo cổ tự tử, đảm bảo. không làm bẩn mắt của chủ nhân”
“Thật ra chỉ cần chủ nhân băng lòng, ta có thể cắn lưỡi tự tử, đâm vào tường mà chết, nhảy xuống vực mà chết, bẻ cành cây đâm chết bản thân...”
Tàng Nhất nói một cách rất nghiêm túc.
Tử sĩ tàng kiếm có hàng ngàn hàng trăm cách để giết chết người khác, giết chết bản thân cũng như vậy.
Sau khi bọn họ huấn luyện thành công, không chỉ là tử sĩ tốt nhất mà còn là điệp viên tốt nhất.
“Ngừng! Ngừng! Ngừng!”
Một trăm võ sĩ tàng kiếm, tinh thông trăm môn tài nghệ, người nào người nấy đều là nhân tài hiếm có.
Tân quý phi giao những người này cho Hạ Thiên, tương đương với việc giao toàn bộ Tiềm Long Hội cho Hạ Thiên, xây dựng thành viên nòng cốt thật sự của hắn.
Tân quý phi thương con không vụ lợi!
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, thầm lẩm bẩm: “Mẫu phi, người phải sống thật tốt, chờ con giải quyết xong chuyện ở Đại Hoang Châu, sau đó sẽ đón người đi hưởng phúc.”
Hắn khua tay nói: “Không cần đa lễ, mời đứng dậy!”
“Rõ”
Chúng thiếu niên tàng kiếm nghe lệnh, không chút do dự, đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng chờ đợi sự chỉ dẫn của Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi đến trước mặt thiếu niên dẫn đầu: “Ngươi tên là gì?
Thiếu niên dẫn đầu lạnh lùng trả lời: “Bẩm chủ nhân, Tàng Nhất”
“Tên trước đây không còn dùng nữa, chỉ có Tàng Nhất”
Hạ Thiên nhếch môi, tò mò hỏi: “Tại sao lại không gọi ta là thiếu chủ nhân nữa?”
'Tàng Nhất mặt không cảm xúc trả lời: “Bởi vì lão chủ nhân dặn dò rằng từ giây phút gặp được chủ nhân, bọn ta chỉ có một chủ nhân là ngài, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình chủ nhân, chỉ chết vì một mình chủ nhân!”
Hạ Thiên cau mày hỏi: “Tại sao nhất định phải chết vì ta?”
Tàng Nhất không hề do dự trả lời: “Tử sĩ tàng kiếm, chỉ chết vì chủ nhân mới không thể làm nhục sứ mệnh”
Hạ Thiên càng nhíu mày chặt hơn, thử hỏi Hiện giờ, nếu †a muốn ngươi chết thì sao?”
“Vù..”
Tàng Nhất lấy một túi giấy ra, nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Chủ nhân, đây là một túi độc dược, sau khi uống, cổ họng sẽ phun máu, nếu chủ nhân muốn Tàng Nhất chết vì trúng độc, †a sẽ uống ngay lập tức!”
Tàng Nhất lộ vẻ thành kính, ánh mắt cuồng nhiệt, cứ như thể chết vì mệnh lệnh của Hạ Thiên đối với hắn ta là hoàn thành tâm nguyện chí cao.
Hạ Thiên lắc đầu: “Không cần độc.”
Đôi tay của Tàng Nhất khẽ động, độc dược lập tức biến mất một cách thần kỳ, một thanh kiếm sắc bén chui ra khỏi tay áo của hắn ta, rơi vào tay hắn ta: “Chủ nhân, đây là kiếm cổ mà lão chủ nhân ban cho ta, tên là Huyết Long, thổi lông đứt tóc, †a chỉ cần cät đứt cổ họng của mình là có thể chết ngay lập
tức. Hạ Thiên đưa tay ra: “Đưa đây ta xem thế nào.” “Rõt
Tàng Nhất cung kính đưa kiếm cổ Huyết Long cho chủ nhân nhà mình: “Mời chủ nhân xem, thanh kiếm này rất sắc bén, chắc chắn có thể khiến Tàng Nhất chết một cách không hề đau đớn”
Hạ Thiên lặng lẽ nhận lấy kiếm cổ Huyết Long, chỉ thấy thân kiếm chỉ dài một thước, trên thân có những vết tích dày đặc như vảy rồng.
Kiểm tra kỹ hơn, có dấu vết của búa đập, mỗi dấu búa hình bán nguyệt đều có độ sâu và kết cấu giống nhau, cho thấy khả năng kiểm soát sức mạnh của người thi triển đã đạt đến đỉnh cao.
Đây mặc dù là một thanh kiếm sắt, nhưng nhìn qua giống như thép đã tinh luyện, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, tản ra một tia lạnh lẽo.
Hạ Thiên như có điều suy nghĩ, trả lại thanh kiếm và hỏi: “Ngươi giỏi cái gì?”
“Đúc!” Tàng Nhất biết gì nói nấy, không giấu giếm gì cả: “Ta kế
thừa đúc kiếm thượng cổ, giỏi nhất trong việc chế tạo kiếm và cũng có thể rèn các loại vũ khí và nông cụ.”
“Chỉ cần có bản vẽ, Tàng Nhất có thể đúc hết.”
Hạ Thiên ôn hòa mỉm cười: “Thu kiếm lại đi!"
“Ngươi còn có những cách tự sát khác không?”
Thanh đoản kiếm trong tay Tàng Nhất bay vào ống tay áo. và biến mất, một sợi gân thú khác xuất hiện trên tay hẳn ta: “Chủ nhân, Tàng Nhất cũng có thể treo cổ tự tử, đảm bảo. không làm bẩn mắt của chủ nhân”
“Thật ra chỉ cần chủ nhân băng lòng, ta có thể cắn lưỡi tự tử, đâm vào tường mà chết, nhảy xuống vực mà chết, bẻ cành cây đâm chết bản thân...”
Tàng Nhất nói một cách rất nghiêm túc.
Tử sĩ tàng kiếm có hàng ngàn hàng trăm cách để giết chết người khác, giết chết bản thân cũng như vậy.
Sau khi bọn họ huấn luyện thành công, không chỉ là tử sĩ tốt nhất mà còn là điệp viên tốt nhất.
“Ngừng! Ngừng! Ngừng!”