Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong bữa ăn có nhắc đến tình trạng của Ngôn Uyên.  

 

Lý Vân nói: “Vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động ngón tay, cơ bản có thể loại trừ tình huống trở thành người thực vật, còn bao giờ tỉnh lại vẫn phải xem ý thức hồi phục của anh ta”.  

 

“Anh Ngôn cũng thảm vậy sao, bị thương nặng quá”.  

 

Bạch Lộc Dư hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ dù thật sự tỉnh lại cũng không dễ dàng hồi phục, không khác gì tình trạng ba năm trước của Dụ Lâm Hải…”  

 

Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.  

 

Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.  

 

Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.  

 

Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.  

 

Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.  

 

Là chữ của Dụ Lâm Hải?  

 

Anh gửi thư cho cô???  

 

Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.  

 

Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.  

 

Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.  

 

Hết đợt này đến đợt khác…  

 

Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?  

 

Vẫn chưa hết?  

 

Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?  

 

Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?  

 

Lại còn có tư tưởng của văn nhân…  

 

Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.  

 

Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.  

 

Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.  

 

Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?  

 

Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?  

 

Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK