Thấy anh hai Quyền Dạ Khiên sắp thẹn quá hóa giận, Trình Hiến sợ em bé nhà mình bị đánh bèn vội vàng kéo anh ta ra sau, nhéo một cái: “Đừng có nhây như vậy”.
Lý Vân trốn sau lưng Trình Hiến, le lưỡi với anh hai.
Tay Nam Mẫn cầm kịch bản, vẻ mặt hết sức bình tĩnh nhắc nhở Lạc Ưu:
“Ưu Ưu, cô có chuyện muốn nói với anh hai mà phải không?”
Lạc Ưu sửng sốt, nửa ngày sau mới nhớ ra: “À phải rồi, anh hai Quyền, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
“Nói cái gì?”
“Chúng ta… Ra ngoài nói đi".
Quyền Dạ Khiên như cái cột gỗ gật đầu: “À, được”.
Bạch Lộc Dư cũng muốn ra theo: “Bọn em theo nghe với được không?”
Lý Vân cũng ồn ào: “Đúng đó, có cái gì mà bọn này không nghe được hả?”
Quyền Dạ Khiên quay đầy, giơ tay làm động tác cắt cổ đầy cảnh cáo, đóng cửa phòng bệnh, theo Lạc Ưu ra ngoài.
—
Ra khỏi phòng bệnh, Quyền Dạ Khiên thấy Dụ Lâm Hải vẫn ngồi trên ghế dài bên ngoài thì chợt nhướng mày.
Anh ta cho tay vào túi, ngước cằm, bởi vì Dụ Lâm Hải ngồi mà anh ta đứng nên có cảm giác đứng tít trên cao nhìn xuống Dụ Lâm Hạ ở dưới hạ giới.
“Tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Không biết Dụ Lâm Hải quá mệt hay lý do gì, lẽ ra anh định trả lời là “bệnh viện không phải anh mở”, nhưng ngại thằng ranh kia là anh hai Nam Mẫn nên anh nhịn.
Quyền Dạ Khiên không định nể mặt anh một tí nào: “Lần này anh chạy tới đúng lúc cứu được bé Mẫn, cái ơn này tôi nhận, nhưng điều đó không có nghĩa là bé Mẫn phải quay lại với anh. Hiểu chưa?”
Lần này Dụ Lâm Hải thật sự lười nói chuyện.
Anh cứu Nam Mẫn, đến tận lúc nãy vẫn không muốn bắt ép cô điều gì, lại càng không muốn dùng điều đó để ép buộc cô.
Quyền Dạ Khiên định nói thêm gì đó, lại bị Lạc Ưu cản: “Dù sao tôi với Lâm Hải cũng từng là chiến hữu của nhau, anh ăn nói khách sáo một chút đi”.
Mấy lời thô tục lên đến miệng lại phải nuốt ngược trở về.
Quyền Dạ Khiên: “Ồ”.
Lạc Ưu kéo Quyền Dạ Khiên đến một hành lang dài yên tĩnh, rồi không biết nên mở miệng thế nào.
Quyền Dạ Khiên hơi ngơ ngác: “Sao thế, định nói gì với tôi vậy?”
Không biết từ khi nào, anh ta lại có cảm giác đôi chút căng thẳng như thế.
Không, không phải là đôi chút, mà là vô cũng căng thẳng!
“Anh hai Quyền”.
Lạc Ưu cũng hơi căng thẳng, nhưng cô ấy là người không thể giấu được gì, ở trong quân đội với một đống anh em đã quen, nói chuyện cũng không vòng vo, có gì nói đó.
Cô ấy lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Quyền Dạ Khiên, nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, cùng với đôi mắt sâu thẳm kia thì tim cứ đập liên hồi.
“Tôi cảm thấy anh trông rất điển trai”.
Quyền Dạ Khiên sửng sốt: “Em cảm thấy tôi đẹp trai hả?”
“Đẹp lắm!”
Đôi môi xinh đẹp của Lạc Ưu khẽ cong: “Tôi rất muốn sinh một đứa con trai giống anh”.
Quyền Dạ Khiên hơi ngu người.
Tôi xem em là vợ, em lại xem tôi như con trai?
Anh ta mím môi, đang định đổi sắc mặt thì Lạc Ưu đã hăng hái nói thêm: “Anh trông điển trai lắm, tôi rất thích anh, nên chúng ta hẹn hò đi”.
Quyền Dạ Khiên: “?”