Đúng lúc này, hai vệ sĩ tiến lên, không nói lời nào liền kéo Trác Huyên.
Trong bóng râm, kèm theo một giọng nói lạnh lẽo: “Bắt cô ta cách xa một chút, đừng để nước mắt cô ta làm bẩn nơi này”.
Các phương tiện truyền thông xoay ống kính camera đến, chỉ thấy dưới ô lớn có một bóng hình màu đen gầy gò mảnh khảnh, cô mặc vest đen, cả người nghiêm túc sạch sẽ không nói thành lời.
Cô cả Nam quả thực đã tới?!
Nam Mẫn đến rồi.
Cô vốn dĩ không muốn tới, giống như chỉ cần không nhìn thấy Dụ Lâm Hải được chôn cất thì có thể giả bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng trốn tránh cũng không có bất kỳ ích gì.
Anh cả nói hai người dù sao cũng từng yêu, đã trải qua hôn nhân, tiễn anh đi là tác thành cho anh, cũng là tác thành cho cô.
Nam Mẫn tháo kính râm xuống, đôi mắt đỏ ửng khô khốc lẳng lặng nhìn khuôn mặt trên bia mộ kia.
Khuôn mặt quen thuộc biết bao.
Cô nhanh chóng nhận ra, đây cũng là bức ảnh được chụp sau khi anh vừa xuất ngũ chuyển nghề, về nhà kế thừa gia sản, da vẫn còn hơi đen, nhưng thần thái mạnh mẽ, có khí chất của một quân nhân và hăm hở của một thanh niên trẻ tuổi.
Lần đầu gặp nhau, cô đã cảm thấy kinh động vì khuôn mặt này.
Vô số lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, cô đã từng mơ thấy khuôn mặt ấy, mơ thấy anh cười với cô, mơ thấy anh nghiêm túc nói chuyện cùng cô.
Sau khi gả cho anh, cuối cùng cô có thể quang minh chính đại ngắm anh, khuôn mặt hoàn mỹ đẹp trai, dù có nhìn cả đời cũng sẽ không ngán.
Người đàn ông này cô đã yêu cả nửa cuộc đời…
Nước mắt trào lên lại bị cô cố gắng nuốt xuống.
Cô khom người về phía bia mộ, vệ sĩ sau lưng cũng đồng loạt cúi người.
Nam Mẫn có chút bất lực, hồi lâu vẫn không thể đứng thẳng lưng, cô chậm rãi đứng thẳng, xoay người qua ôm bà cụ Dụ đang che miệng khóc thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào.
“Bà ngoại, xin hãy nén bi thương”.
Bà cụ Dụ nằm trên vai cô, run rẩy khóc, khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Nam Mẫn có thể đến đây, đối với họ chính là một an ủi lớn.
Nước mắt Dụ Phượng Kiều rơi xuống tí tách.
Thẩm Lưu Thư đưa khăn tay đến, Dụ Phượng Kiều không nhận, ông ta bỗng chốc có can đảm qua ôm bà. Dụ Phượng Kiều không còn có sức lực đẩy ra, cái chết của con trai đã lấy mất nửa cái mạng này của bà.
Anh đã sống cả đời mình như vậy, người làm cha làm mẹ như bọn họ há lại không có trách nghiệm?
Nếu như không phải bọn họ cãi nhau, dày vò nhau bao nhiêu năm nay, con trai cũng sẽ không thay đổi tính tình, trở nên ích kỷ lạnh nhạt, ngay cả yêu một người cũng không thể.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Lưu Thư lại gần Dụ Phượng Kiều như vậy.
Ông ta không thể không đau lòng, đó là con trai duy nhất của mình!