Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Nam Mẫn trầm xuống, tiện tay nhặt một quả táo trong giỏ trái cây, ném về phía Phó Vực.

Phó Vực dùng dao trái cây nhắm chuẩn xác, cũng không cần rửa, cắn một miếng lớn kêu ‘rắc rắc’, cười quở trách Nam Mẫn một tiếng, sau đó đưa lê gọt xong cho Nam Tam Tài: “Ông nội, mời ông ăn!”

Lại bổ sung thêm: “Lời vừa rồi là cháu thay ông đáp lại”.

Nam Tam Tài cười híp mắt nhận lấy lê.

“Sao các anh tới đây?”

Nam Mẫn nhìn thấy Phó Vực và Dụ Lâm Hải, sắc mặt không hề tốt, cũng không có vẻ hoan nghênh bọn họ đến chút nào.

“Qua đây xem ông nội ơi”.

Phó Vực ra vẻ như quen biết: “Đại danh tiền bối ‘Nam Ông’ vang như sấm bên tai, cháu ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay nhìn thấy đúng là phúc ba đời”.

Nam Mẫn cũng không hề tin: “Anh biết ‘Nam Ông’?”

“Đương nhiên!”, Phó Vực thề thốt: “Trông tôi giống như người có kiến thức nông cạn lắm sao?”

Dụ Lâm Hải khoan thai nói: “Cậu không giống, mà cậu chính là như vậy”.

Anh vạch trần trong một giây: “Đừng nghe cậu ta nói, thằng nhãi này cách đây không lâu mới vừa lên mạng tra đấy”.

Nam Lâm và Cố Hoành không nhịn được cười, Nam Tam Tài nồng nhiệt ăn lê, tầm mắt vòng qua vòng lại giữa ba người Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải và Phó Vực.

Phó Vực khó chịu: “Không ai phá đám ngay tại chỗ như cậu đâu, có phải là anh em không đấy!”

Dụ Lâm Hải lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Không phải chúng ta vẫn luôn là ‘anh em cây khế’ sao?”

“…”, Phó Vực tức đến mức muốn giơ ngón giữa với anh.

Có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi, thật đúng là anh em cây khế!

“Hai cậu là anh em? Chẳng lẽ không phải tình địch sao?”

Nam Tam Tài đột nhiên mở miệng, hứng thú nói: “Hai thằng nhóc các cậu đều nhìn trúng cô cháu cả của tôi?”

Dụ Lâm Hải: “…”

Phó Vực: “…”

Nam Mẫn cau mày: “Ông nội”.

Tuổi tác không nhỏ, sao vẫn còn nhiều chuyện như vậy?

“Cái này có gì mà ngượng, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng mà”.

Nam Tam Tài nhìn Dụ Lâm Hải, rồi lại nhìn sang Phó Vực, cười híp mắt: “Nhóc Mẫn, cháu thích ai?”

Nam Mẫn: “…”

Ông ấy thẳng thừng lên tiếng.

Hơn nữa còn có một loại cảm giác xem náo nhiệt không chê việc lớn.

Cố Hoành và Nam Lâm sóng vai dựa vào bệ cửa sổ hóng chuyện, cảm thấy cảnh tượng trước mắt này đặc biệt giống như thái thượng hoàng chọn phò mã cho công chúa mình yêu thương…

Tùy tiện chọn, chọn trúng liền nạp vào hậu cung,

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng ghé mắt nhìn chằm chằm Nam Mẫn, giống như đang mong đợi câu trả lời của cô.

Vừa mong đợi cô có thể nói mình, lại sợ cô nói đến người khác.

Nhất thời lại có chút lo lắng.

Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, Nam Mẫn mặt không đổi chỉ vào Phó Vực, lạnh lùng nói với ông nội: “Tên này không phải đồ tốt gì”.

Ông lão: “…”

Cô lại giơ tay chỉ về Dụ Lâm Hải: “Người này không phải đồ vật”.

Ông lão ngớ ra, lập tức vui vẻ.

Phó Vực vốn đang muốn biện luận cho bản thân đôi câu, vừa nghe Nam Mẫn nói Dụ Lâm Hải không phải đồ vật, lập tức thoải mái, cười lớn: “Nghe thấy chưa, cậu còn không bằng tôi”.

Ngược lại Dụ Lâm Hải không cảm thấy Nam Mẫn đang chửi mình, anh thuận theo lời cô: “Tôi vốn không phải đồ vật”.

Anh là một con người.

Nam Mẫn chẳng buồn nói nhảm với bọn họ, càng không muốn bọn họ lải nhải quấy rầy ông nội tĩnh dưỡng, cô lạnh lùng muốn đuổi bọn họ ra ngoài, cửa phòng bệnh lại một lần nữa được mở, lộ ra một gương mặt tuấn tú.

“Tiểu Triết? Sao cậu lại tới đây?”

Nam Mẫn có chút ngạc nhiên, cô tiến lên, nhận lấy hộp cơm trong tay cậu ta.

Tư Triết mặc bộ đồ bình thường, cười trong trẻo: “Em đến đưa bữa trưa, vừa hay thăm ông”.

Cậu ta gật đầu với mọi người, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Dụ Lâm Hải và Phó Vực, cậu ta kề sát trước giường: “Cháu chào ông, cháu là Tiểu Triết, cháu làm cho ông nhiều đồ ăn lắm, tối nay ông hãy nếm thử tay nghề của cháu nhé”.

Nam Tam Tài cũng là một lão quỷ tham ăn, nghe vậy lập tức cười cong mắt: “Được chứ được chứ, Tiểu Triết đúng không?”

Chớp mắt lại giống một nguyệt lão kéo dây đỏ: “Cháu là bạn của Mẫn? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tư Triết nghiêng đầu nhìn Nam Mẫn, ánh mắt trong veo, ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ ông, năm nay cháu hai mươi tuổi, sắp hai mươi mốt ạ”.

“Hai mươi… có hơi nhỏ”.

Ông lãi lầm bẩm, sau đó lại cười nói: “Nhưng tình yêu chị em cũng tốt, nữ hơn nam ba tuổi ôm gạch vàng, nếu cưới cháu gái ông, đừng nói gạch vàng, núi vàng núi bạc cũng tùy cháu mang đi”.

“…”

Càng nói càng mạnh.

Nam Mẫn nghiêm mặt: “Ông nội!”

Nam Tam Tài liếc sắc mặt của cháu gái lớn, nhìn thấy cô thật sự sắp giận rồi, cũng không dám nói nhiều.

“Thẹn quá thành giận, không dám nói nữa không dám nói nữa, tóm lại các cậu tự dựa vào bản lĩnh của mình đi, cháu gái lớn của tôi mặc dù tính tình hơi nóng một chút, nhưng tuyệt đối là người vợ hiền vượng phu”.

Dụ Lâm Hải, Phó Vực và Tư Triết cùng nhìn về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn hoàn toàn tức giận: “Nhìn cái gì, nhìn nữa tôi móc mắt mấy người đó!”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK