Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trạng thái này có quay chụp gì cũng không thể mang tới hiệu quả đẹp mắt nhất, cũng gần tới giờ cơm, Nam Mẫn vung tay lên bảo mọi người ra ngoài ăn cơm, tạm dừng việc quay chụp.

Thư Anh và nhân viên hậu cần của cô ta đã vào phòng hóa trang.

Hạ Thâm ngẩn người, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Thư Anh, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một chai nước kéo anh ta về thực tại, bèn nhận lấy nước trong tay Nam Mẫn, áy náy nói: “Làm chậm trễ tiến độ quay chụp rồi, là lỗi của anh”.

Theo lý mà nói thì diễn viên chuyên nghiệp không nên mang tình cảm cá nhân vào trong công việc, Nam Mẫn từng nhìn thấy anh ba vẫn giữ được cảm xúc vui cười, tức giận, mắng mỏ khi đứng trước ống kính dù tâm trạng cực kỳ đau thương và suy sụp sau tai nạn xe cộ của mẹ, nhưng ôm nay anh ta lại hoàn toàn mất kiểm soát.

Nam Mẫn kéo Hạ Thâm tới sô pha ngồi xuống, giọng hết sức bình tĩnh hỏi: “Hai người cãi nhau hả?”

Hạ Thâm uống non nửa chai nước, hờ hững nói: “Cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là anh muốn quay lại với Thư Anh, nhưng cô ấy từ chối”.

Nam Mẫn khoanh chân, tinh thần hóng hớt login.

“Lúc trước ai là người đề nghị chia tay?”

Hạ Thâm nghiêng đầu liếc nhìn cô em gái đang hóng hớt, bất đắc dĩ lại cưng chiều cười, chỉ là nụ cười đó hơi chua xót: “Cô ấy đề nghị”.

Nam Mẫn nhướng mày: “Tại sao?”

Hạ Thâm chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Nam Mẫn reo lên, đột nhiên nhớ tới những lời Thư Anh nói với Hạ Thâm trong vườn hoa…

“Hai người vừa không có quan hệ máu mủ, lại không phải họ hàng thì anh em cái gì! Chỉ là mang tiếng anh em để biến thành lốp dự phòng thôi!”

“Tại sao trước đó anh lại hẹn hò với tôi, cũng chỉ vì khi đó gương mặt tôi có đôi nét giống với cô ấy thôi đúng không? Xem tôi làm thế thân, anh tưởng tôi không biết gì hả?”

Nam Mẫn thản nhiên “à” một tiếng: “Em nhớ ra rồi, Thư Anh tưởng người anh yêu là em nên mới khó chịu. Nhưng cũng giải thích rõ ràng hết rồi mà, chẳng lẽ đến bây giờ cô ấy vẫn còn ghen với cô em chồng này ư?”

Hạ Thâm lắc đầu: “Bây giờ thì không dính dáng gì tới em. Cô ấy nói mình không xứng với anh, không muốn anh vì cô ấy mà lỡ mất tương lai”.

Nghe thế, Nam Mẫn lập tức hiểu ra.

“Anh ba, em quen biết với Thư Anh không lâu, nhưng có tiếp xúc vài lần nên cũng hiểu biết đôi chút về tính cách cô ấy. Em có thể cảm nhận được cô ấy là một người vô cùng mạnh mẽ trong sự nghiệp, nhưng về mặt tình cảm lại vô cùng yếu ớt”.

Nam Mẫn dừng lại một chút: “Nói cách khác, trong công việc cô ấy có thể mạnh mẽ dứt khoát như một nữ vương, nhưng trong tình cảm lại thiếu đi cảm giác an toàn, mong mình có thể được cưng chiều như công chúa”.

Đó cũng là lý do tại sao cô lại chọn Thư Anh để đại diện cho sản phẩm “Mệnh Môn” này, bởi vì cô nhìn thấy sự đặc biệt trong tính cách của Thư Anh.

Hạ Thâm gật đầu tán thành: “Em nói rất đúng, tính tình của Thư chính là như thế đấy”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Anh có biết một cô gái như thế cần nhất là điều gì không?”

Hạ Thâm suy nghĩ: “Cảm giác an toàn?”

Nam Mẫn lắc đầu: “Mấy từ cảm giác an toàn đó nghe mông lung lắm, cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nên thiếu cảm giác an toàn là lẽ đương nhiên, nhưng cảm giác đó là thứ anh không thể cho được, chỉ có thể chờ cô ấy tự cho bản thân mình”.

Hạ Thâm nghe rất cẩn thận, cũng trở nên say mê, cười dịu dàng nói: “Em từng học thạc sĩ chuyên ngành tâm lý học ở đại học Stanford mà, em phân tích giúp anh thử xem”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK