Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vẫn khôi ngô, thanh lạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn không hợp với người.  

 

Chính khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt này đã từng làm cô tổn thương sâu sắc.  

 

Nam Mẫn nhìn Dụ Lâm Hải, không nhịn được nghĩ:  

 

Nếu, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau.  

 

Nếu, nếu cô không yêu anh.  

 

Nếu, nếu tất cả giữa bọn họ đều có thể hoàn toàn kết thúc vào lúc ly hôn…  

 

Vậy thì, có phải bi kịch của bây giờ sẽ không xảy ra không?  

 

Anh và cô sẽ ở hai thế giới khác nhau, một bắc một nam, sống yên ổn.  

 

Thậm chí cô còn không kịp nói một tiếng tạm biệt với anh.  

 

…  

 

Người nhà họ Dụ, kéo nhau từ thành phố Bắc chạy đến Dụ Phượng Kiều cũng từ Messuri về.  

 

Thẩm Lưu Thư cũng đến.  

 

Cả gia đình vây quanh Dụ Lâm Hải, gào khóc, tiếng khóc cực kỳ bi thương khiến người ta nghe mà não lòng.  

 

Nam Mẫn ngồi bên ngoài, nhìn cây châm gỗ bị gãy thành hai đoạn, lần lượt được Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên cầm trong tay.  

 

Cây châm bị bẻ gãy ở giữa, lại gãy thành hai đoạn dài bằng nhau, khiến hai chữ “Nam Mẫn” được khắc bên trên chia thành hai, phần đầu và phần đuôi đều nhuốm máu màu đỏ.  

 

Lau thế nào cũng không sạch.  

 

Giống như quét sơn đỏ.  

 

Mấy bóng hình đi đến, khoác một chiếc áo khoác vest lên người Nam Mẫn.  

 

Lạc Quân Hành, Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân, Bạch Lộc Dư đều đến, ở bên Nam Mẫn, đứng ở bên ngoài.  

 

Người nhà họ Dụ đi ra từ Thái Bình Gian, Nam Mẫn chống đầu gối đứng lên, mở miệng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ trơ đôi mắt đỏ bừng, cầm chặt cây châm trong tay.  

 

Dụ Phượng Kiều khóc ngất đi rồi tỉnh lại, người phụ nữ luôn hiên ngang, lúc này thê lương, ủ rũ không tả xiết.  

 

Đôi mắt bà cũng đỏ bừng, chầm chậm, đưa cánh tay ra với Nam Mẫn.  

 

Nam Mẫn vỡ òa cảm xúc, nhào vào lòng bà, hai người đã từng là mẹ chồng con dâu ôm lấy nhau, thổn thức không thành tiếng.  

 

Bà cụ Dụ cũng dựa vào trong lòng ông cụ Dụ, nghẹn ngào khóc thương.  

 

Thẩm Lưu Thư đứng bên ngoài đám đông, khuôn mặt luôn nho nhã, lúc này cũng u sầu, đôi mắt phía sau cặp kính cũng đỏ lên rõ ràng.   

 

Con trai duy nhất của ông ta, cứ vậy mà mất, đi trước ông ta.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK