Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Mẫn xuống xe, đóng cửa xe lại, lướt nhìn: “He, đừng đập nữa, cửa kính làm từ vật liệu đặc biệt, đạn bắn không xuyên, tiết kiệm chút sức lực đi”.  

 

Bảy tám tên côn đồ vừa nhìn thấy Nam Mẫn đường hoàng xuống xe, lập tức ngẩn người, đều không phản ứng lại được.  

 

 

Gã đàn ông cao to ở gần cô nhất bị đánh đến mức bàn tay tê dại, gã hùng hùng hổ hổ: “Đừng nghe bà cô này, nếu là đạn bắn không thấu, cô cứ ở trong xe là được? Xuống làm cái gì?”  

 

Nam Mẫn cười nhạt nói: “Ở trong xe đợi không có gì thú vị, làm vợ ba năm, tôi cũng không đánh nhau lâu rồi, vừa hay muốn hoạt động gân cốt một chút”.  

 

Cô nói xong, một quyền không chút khách khí đánh về phía gã đàn ông cao to, lần này không thu lực lại, trực tiếp đánh gãy sống mũi của gã.  

 

“A… ĐM!”, gã đàn ông cao to che sống mũi chửi thề, tay đều là máu, một gã đàn ông cao to một mét tám mấy đau đến mức nhảy lên: “Đánh cô ta, đánh chết cô ta cho tao!”  

 

Bảy tám gã đàn ông cao to lập tức bao vây Nam Mẫn.  

 

Nam Mẫn mặt không sợ hãi, mắt phong nhàn nhạt quét qua bọn chúng: “Các người do ai phái tới, mục đích là gì? Dù chết cũng phải rõ ràng”.  

 

“Cô đắc tội ai, bản thân còn không biết sao?”, người đàn ông có một vết sẹo dài trên mặt giễu cợt hỏi.  

 

Nam Mẫn miễn cưỡng nói: “Tôi đắc tội với rất ít người, trừ phi có người khiêu khích đắc tội tôi trước”.  

 

Gã mặt sẹo nói: “Nghe giọng điệu thiếu đòn này của cô, chính là lý do cô bị đánh đấy! Cô gái trông cũng xinh đẹp, tại sao lại có cái miệng như vậy? Mồm miệng cô lợi hại thế, chi bằng đến đây phục vụ bọn tôi chút đi?”  

 

Gã nói ra mấy lời thô bỉ, mấy anh em khác không khỏi bật cười ha ha, nhìn vóc dáng vòng nào ra vòng nấy của Nam Mẫn, mắt bọn chúng lộ ra vẻ dâm tặc.  

 

Làm chuyện đó ở ngoài vùng dã ngoại hoang vu, nghĩ một chút thôi cũng khiến người ta hưng phấn rồi.  

 

“Đại ca, em còn mang theo dây thừng, lát nữa chúng ta tùy tiện treo con quỷ nhỏ này lên một cái cây, ai túm được cô ta trước thì người đó được chén trước, thế nào?”  

 

“Ý hay, cứ tiếp tục như vậy đi”, gã mặt sẹo liền đồng ý.   

 

Bọn chúng bàn bạc đầy sôi nổi, sắc mặt Nam Mẫn lạnh lùng, sao trong đầu lũ đàn ông toàn chứa mấy thứ bậy bạ, chẳng trách càng ngày càng thoái hóa, ngây ngấy. So sánh thì chồng cũ của cô còn tham liêm sạch sẽ hơn nhiều.  

 

“Nói chuyện đủ chưa? Hay là các người cứ nói chuyện tiếp, tôi quay về xe ngủ một lát?”, Nam Mẫn nghe mà không nhịn được.  

 

Gã mặt sẹo sắc mặt trầm xuống, u ám nhìn cô: “Con quỷ nhỏ không đợi được nữa rồi, các anh em, còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên!”  

 

Một đám đàn ông cao to tay xách gậy vọt về phía Nam Mẫn, Nam Mẫn mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, gió đêm mát lạnh khẽ vén sợi tóc mềm qua tai, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cao quý, sáng như ngọc đẹp, nhưng con ngươi trong suốt lại tràn đầy sắc sảo.  

 

Giống như giữa điện quang hỏa thạch, mấy gã đàn ông cao to trợn mắt nhìn Nam Mẫn xoay người một vòng, trước mặt bọn chúng choáng váng, ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy trước mắt có thêm một vệt máu dài.  

 

Vết máu cực sâu, máu chảy tí tách xuống, rất nhanh liềm nhuốm đỏ chiếc áo.  



Mọi người không dám tin ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phụ nữ đứng ở chính giữa nhìn thì mỏng manh, trên tay nhỏ trắng nõn cầm một con dao sắc bén, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK