Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Lâm Hải yên lặng nhìn cô ăn, sau đó cười.  

 

Nam Mẫn ngước mắt, thì thấy anh nhìn chằm chằm cô, còn cười thành ra vậy…  

 

“Nhìn tôi làm gì?”  

 

Dụ Lâm Hải nói: “Đẹp”.  

 

“…”  

 

Nam Mẫn nghĩ thầm, tôi đẹp còn cần anh nói chắc?  

 

“Đừng nhìn, anh cứ nhìn tôi như vậy, tôi không ăn nổi nữa”.  

 

Nam Mẫn cất giọng cứng rắn.  

 

“Ồ”.  

 

Dụ Lâm Hải nhắm mắt: “Vậy tôi không nhìn”.  

 

Nam Mẫn: “…”  

 

Sao giống như tên ngốc vậy?  

 

 

 

Cô không thèm để ý anh nữa, vùi đầu ăn cơm của mình.  

 

Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên hai tiếng ‘ục ục”, rất đột ngột.  

 

Nam Mẫn dừng đũa, bổng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cái bụng của Dụ Lâm Hải, rồi di chuyển đến khuôn mặt của anh.  

 

Dụ Lâm Hải cũng không ngờ bụng mình lại kêu lên, sắc mặt lóe lên vẻ xấu hổ.  

 

“Anh chưa ăn cơm à?”, Nam Mẫn kinh ngạc hỏi.  

 

Dụ Lâm Hải nhếch khóe miệng cứng đờ: “Chưa”.  

 

Dừng một chút, lại nói: “Từ viện bảo tàng về nhà đã là buổi trưa, sợ em đói, nên nhanh chóng xách hộp cơm đến cho em. Em ăn trước đi, tôi còn chưa đói, chốc nữa ăn sau”.  

 

Nam Mẫn cau mày.  

 

Bụng kêu như vậy mà còn không đói?  

 

Cô kéo ngăn kéo ra, lấy một đôi đũa dùng một lần bên trong đưa cho Dụ Lâm Hải.  

 

“Cùng ăn đi”.  

 

Dụ Lâm Hải cầm đũa trong tay, vẻ mặt được yêu quý mà sợ hãi, không dám tin nhìn Nam Mẫn.  

 

“Cùng ăn sao?”  

 

Nam Mẫn phát hiện mình không nhìn nổi dáng vẻ e dè thận trọng của anh, cứ như anh nợ cô cái gì vậy, cô thản nhiên nói: “Một mình tôi cũng không ăn hết”.  

 

Hiếm khí cô chịu cùng anh làm việc gì, đương nhiên Dụ Lâm Hải cũng không kiêu căng, cũng cầm đũa chưa dùng gắp thịt vào trong bát cô: “Ăn thêm thịt đi, bổ sung dinh dưỡng, nhìn em gầy quá”.  

 

Nam Mẫn không quen nhìn anh ân cần như vậy: “Anh ăn đi”.  

 

Hai người yên lặng ăn cơm, cũng không trò chuyện nhiều.  

 

Nhưng Dụ Lâm Hải cảm thấy, những lúc như này thực sự quý giá với anh, anh cố gắng ăn thật chậm, thật chậm, chỉ hận bữa cơm này mãi mãi không kết thúc. Như vậy có thể ‘cùng’ với cô, lâu thêm một chút.  

 

Một bữa cơm, mặc dù Dụ Lâm Hải ăn thật chậm rãi, nhưng vẫn phải đến lúc ăn xong.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK