Khuôn mặt cương nghị của Kiều Lãnh không hề kinh sợ, tay trái nắm chặt vô lăng, tay phải còn kéo dây an toàn thắt vào người mình.
Hắn nghiêng đầu qua, mỉm cười: “Cục cưng, lái cho vững, tôi không muốn chết trong xe của cô”.
Nam Mẫn cười lạnh lùng trong lòng.
Lên xe của cô, còn muốn an toàn rút lui, đâu có dễ dàng như vậy?
Cô lại thay đổi cần gạt, một chân buông một chân đạp, tay xoay vô lăng một cái, cả người Kiều Lãnh chịu ảnh hưởng của tốc độ xe và cua gấp, người nghiêng sang phải, đập mạnh lên thân xe.
Nếu không phải hắn thắt dây an toàn, e rằng người đã bay ra khỏi xe.
Một khi từ cầu vượt rớt xuống, không nói thịt nát xương tan, cũng chắc chắn đi đời nhà ma.
Cô gái này thật ác!
Kiều Lãnh thầm mắng trong lòng một câu, quay đầu nhìn Nam Mẫn, nhưng thấy nụ cười vừa băng lạnh vừa khinh thường trên khuôn mặt cô, thậm chí còn có cảm giác lười biếng thờ ơ.
“Cô sớm biết tôi sẽ đến?”, Kiều Lãnh nheo mắt.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc lái xe: “Tôi không có năng lực bói toán, nhưng tôi luôn cho anh cơ hội lại gần tôi, không phải sao? Vừa hãy dẫn anh Kiều đi hóng gió”.
“Tôi còn tưởng là bản thân mình đã thành công rồi cơ, không ngờ là cái bẫy cho cô bày ra, xem ra trò chơi này ngày càng thú vị”.
Khóe miệng Kiều Lãnh khẽ nhếch lên, đáy mắt đầy hứng thú.
“Tôi không chơi với anh”.
Giọng Nam Mẫn đầy lạnh lùng nói: “Chuyện có bố mẹ tôi, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu? Nói cho tôi biết”.
Kiều Lãnh nhíu mày nhìn cô: “Đây là thái độ đi cầu xin người ta của cô đấy hả?”
“Cầu xin?”
Nam Mẫn khẽ nở nụ cười lạnh lùng: “Anh sai rồi. Kiều Lãnh, anh nên biết rằng bây giờ anh đang ở nước tôi, nếu tôi muốn giết anh ở đây, một tội phạm bị truy nã quốc tế như anh, thì tôi hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật”.
Cô lại nói: “Chúng ta thực hiện một giao dịch. Anh nói cho tôi biết về tin tức của bố mẹ tôi, tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài, thế nào?”
“Cô bảo tôi giao dịch đấy hả?”
Kiều Lãnh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn cười ngày một lớn.
“Thú vị, thú vị. Cô bé này ngày càng thú vị. Được, tôi sẽ thực hiện giao dịch với cô”.
Hắn thôi không cười nữa: “Thế này đi, tôi cho cô biết về chuyện của bố mẹ cô, cô ngủ với tôi, chúng ta cùng sinh một đứa, thế nào?”
Thân xe bỗng kéo một đường thật dài, cũng như khóe miệng của Nam Mẫn lúc này.
Cô quay phắt đầu sang, không dám tin nhìn hắn: “Anh bị điên hả!”
Hắn còn muốn cô sinh con nữa?
Bộ chúng ta thân với nhau lắm hả anh hai?
Kiều Lãnh cảm thấy chuyện này chẳng có gì bất ngờ, khóe môi đằng sau bộ râu quai nón khẽ cong: “Dù tôi có thế nào thì cũng hơn thằng chồng cũ của em nhiều. Kỹ thuật, cũng có thể nói là thân chinh bách chiến”.