Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nói giọng quái gở, Dụ Lâm Hải nghe mà như ngứa tai.  

 

Anh đặt hộp cơm sang một bên, nói: “Tôi vừa từ viện bảo tàng Cảnh Văn đến”.  

 

Vừa nghe thấy viện bảo tàng, Nam Mẫn giật mình: “Ông nội không biết chuyện tôi nằm viện chứ?”  

 

Dụ Lâm Hải nhìn cô: “Em không cho nói, thì tôi không nói”.  

 

Nam Mẫn thở nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”.  

 

Ông nội đã lớn tuổi, bây giờ lại bận việc, cô không để ông cụ lo lắng, càng không muốn để ông ấy buồn lòng.  

 

“Nhưng ông nội hỏi đến em, hỏi dạo này em bận việc gì, mà không đến thăm ông ấy”.  

 

Dụ Lâm Hải bày đồ ăn lên bàn.  

 

Nam Mẫn căng thẳng nhìn anh: “Thế anh trả lời thế nào?”  

 

“Tôi nói em bị sái chân, mấy hôm nay không tiện đi lại, bị bác sĩ Tô cấm túc, mấy ngày nữa sẽ đến thăm ông cụ”, Dụ Lâm Hải nói mà không đỏ mặt, tim không đập nhanh.  

 

Tuy Dụ Lâm Hải nói giảm nói tránh, nhưng Nam Mẫn đúng là bị sái chân, bị cấm túc trong phòng, không tính là nói dối, anh lấy điện thoại ra: “Tôi cảm thấy tốt nhất em gọi điện cho ông cụ thì hơn”.  

 

Nam Mẫn cầm điện thoại của Dụ Lâm Hải, suy tư một lúc, rồi gọi cho Nam Tam Tài.  

 

Mấy ngày trước cô bị khản giọng, chỉ sợ ông cụ nghe ra điều gì nên vẫn không gọi.  

 

Tín hiệu được kết nối, cô nói lại tình hình như Dụ Lâm Hải nói.  

 

Ông cụ nghe xong càm ràm hai câu, trách cô không cẩn thận. nhưng cũng không quá lo lắng, lại nghe nói cô bị cấm túc trong phòng, cười ha ha, nói: “Đáng đời, cho cháu nhớ đời”.  

 

Nam Mẫn cạn lời, đúng là ông nội của cô.  

 

Tắt máy, cô trả điện thoại cho Dụ Lâm Hải, nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn”.  

 

“Không cần khách sáo với tôi như vậy”.  

 

Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, cảm nhận được hơi ấm mà cô để lại, cũng phải nắm thật chặt.  

 

Trên chiếc bàn nhỏ, bày đầy đồ ăn phong phú đủ loại, hương thơm mê người.  

 

Nam Mẫn ngửi hương vị, cũng rất thèm ăn, cầm đũa lên thưởng thức.  

 

Trong nhà họ Dụ có một cô đầu bếp nấu ăn vô cùng ngon, Nam Mẫn rất kén ăn, nhưng mỗi lần đến nhà họ Dụ đều có thể ăn hai bát cơm đầy, mấy ngày nay, rõ ràng cô cũng ăn thêm nhiều cơm hơn.  

 

Dụ Lâm Hải rất thích ngắm dáng vẻ Nam Mẫn ăn cơm.  

 

Con người luôn luôn thành thật và cũng rất đáng yêu trước đồ ăn ngon.   

 

Để hấp thụ dinh dưỡng tốt nhất, Nam Mẫn ăn rất chậm rãi, dường như chỉ ăn từng miếng nhỏ, không lộ răng, nhai cũng rất khẽ, nhưng tốc độ không hề chậm, cô cũng không có ý muốn ăn ít giảm béo, nửa bát cơm nhanh chóng xuống bụng, đôi môi bóng nhẫy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK