Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nằm trong phòng bệnh hai ba ngày, cảm thấy người cũng sắp mọc lông rồi, tâm trạng bức bối muốn chết.  

 

Thật không biết Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành nhiều năm như vậy, phải trải qua bằng cách nào?  

 

Cố Hoành nói tiếp: “Bà Tần để mặc cho em trai của mình cho vay nặng lãi ở bên ngoài, vì không đòi được nợ, em trai bà ta đánh chết người, vào tù, còn liên lụy đến bà Tần, có lẽ cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. Phùng Thanh thấy không dựa được vào Tần Giang Nguyên nữa, bèn đi phá thai, sau đó lấy một số tiền của Tần Giang Nguyên rồi bỏ chạy, dạo này Tần Giang Nguyên vẫn luôn nghe ngóng tung tích của cô, còn muốn vào khu vườn hoa hồng gặp Nam Nhã, ông K thả chó cắn anh ta một trận… chỉ có những việc này, cũng không còn chuyện mới gì khác”.  

 

Nam Mẫn nghe vậy, cảm thấy thật chẳng ra sao cả.  

 

Cố Hoành lại nói: “Ồ suýt thì quên, còn có một chuyện”.  

 

“Chuyện gì?”  

 

Cố Hoành nhìn Nam Mẫn, nhe răng cười: “Cô bị cấm túc”.  

 

“…”  

 

Nam Mẫn nghiêm mặt, cầm một chiếc bút trên bàn ném qua: “Nhóc thối, dám mang tôi ra đùa!”  

 

Cố Hoành tránh sang bên cửa, vừa hay cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, chiếc bút suýt bay trúng trán của người đi vào, bị Dụ Lâm Hải tóm được.  

 

Nam Mẫn nhìn khách không mời mà đến, sầm mặt, bất lực nói: “Sao anh lại đến đây?”  

 

Nam Mẫn lớn thế này rồi, còn bị anh cả cấm túc.  

 

Không chỉ là vấn đề thể diện, không được tự do mới khiến người ta bực mình nhất.  

 

Cho nên tâm trạng của cô thực sự cũng không được tốt, thậm chí có thể nói là rất nóng nảy.  

 

Nhìn thấy Dụ Lâm Hải bèn nổi nóng.  

 

Anh chàng này không biết học từ đâu đại pháp bám dính như cao da chó, ngày nào cũng chạy đến phòng khám trung y.  

 

Mà cô lại phải ở trong phòng bệnh, cũng không ngăn được anh ta.  

 

Điều khiến người ta đau đầu hơn là, nhà họ Dụ nhận hết trách nhiệm chuyện cô suýt xảy ra chuyện ở câu lạc bộ.  

 

 

 

Nói là cô gặp phải chuyện trên địa bàn của Dụ Gia Hàng, lại trách Dụ Lâm Hải không bảo vệ cô thật tốt, tóm lại ra lệnh cho Dụ Lâm Hải phải chăm sóc, bù đắp cho cô.  

 

Trước mặt cô, bà cụ nhà họ Dụ nắm tay cô, cười híp mắt dặn dò: “Tiểu Mẫn à, muốn ăn gì thì nói với A Hải, bảo nó đi mua cho cháu. Chăm sóc cháu là bổn phận và nghĩa vụ của nó, cháu cứ sai bảo nó như nô tài là được”.  

 

Nam Mẫn không thể từ chối tấm lòng của bà ấy, chỉ có thể cười khan hai tiếng.  

 

Phía Dụ Phượng Kiều thì càng không cần nói, dù sao bà cũng điều dưỡng ở phòng khám trung y, hàng ngày gọi Dụ Lâm Hải đến đưa cơm cho bà, và bảo anh ‘nhân tiện’ chuẩn bị thêm một phần cho Nam Mẫn, tóm lại sắp xếp cho Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn rất rõ ràng.  

 

Dụ Lâm Hải xách hộp cơm, còn mang theo một chiếc hộp vuông nhỏ, dường như không nhìn thấy vẻ bất lực của Nam Mẫn, chỉ sung sướng cười nói: “Hôm nay có sườn xào chua ngọt mà em thích nhất đây”.  



Nam Mẫn thờ ơ liếc một cái: “Tổng giám đốc Dụ không bận việc à? Ngày nào cũng chạy đến bệnh viện như kẻ nhàn rỗi, anh không cần lo việc của công ty à? Sắp cướp mất công việc của các anh ship đồ ăn rồi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK