Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không muốn!”  

 

Nam Mẫn quả quyết từ chối: “Em không biết hát, cũng không biết nhảy, biểu diễn tiết mục gì đây? Ngực đập bể đá lớn?”  

 

Quyền Dạ Khiên nói: “Cũng không phải là không thể”.  

 

Nam Mẫn túm lấy một nắm hạt dưa vứt vào mặt anh ta: “ĐM!”  

 

“Sao em lại không biết hát chứ, em hát dễ nghe mà, như âm thanh thiên nhiên, như chim sơn ca hót”.  

 

Lý Vân dốc hết sức khen ngợi em gái: “Thật đó! Ngay cả anh Trình em cũng khen giọng hát của em cũng riêng một góc trời, có một mùi vị khác biệt, người bình thường còn không hát ra kiểu như em”.  

 

Bạch Lộc Dư ở bên cạnh phụ họa: “Không chỉ ca hát, em gái nhảy cũng vô cùng tốt, lần trước lúc ở Vân Thủy Gian, em nhảy khiến người ta kinh ngạc, dẫn đến vô số đàn ông khom lưng”.  

 

“Đó mà gọi là nhảy sao? Đó gọi là disco. Không giống nhau”.  

 

Nam Mẫn không chịu để bọn họ đầu độc.  

 

“Giống, sao lại không giống”.  

 

Lý Vân và Bạch Lộc Dư không chịu từ bỏ, Nam Mẫn phải  hát hoặc nhảy một bài, nếu không tối nay bọn họ tuyệt đối không chịu buông tha cô.  

 

Nam Mẫn bị bọn họ giày vò không kiên nhẫn nổi nữa, cô ném hạt dưa vào sọt rác, vỗ vỗ tay nói: “Được, em hát cho các anh nghe! Không phải chỉ là hát thôi sao, có gì chứ. Hát không hay thì không được phép cười em”.  

 

“Không cười không cười, tuyệt đối không cười, các anh vỗ tay cho em!”  

 

Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm ngồi bên cạnh cắn hạt dưa nhìn mấy tên nhóc làm loạn, đảm nhiệm làm quần chúng hóng chuyện, Quyền Dạ Khiên thấp giọng hỏi Hạ Thâm: “Chuẩn bị xong chưa?”  

 

Hạ Thâm cũng thấp giọng đáp: “Đã có chuẩn bị từ sớm”.  

 

Sau đó lấy từ trong túi ra hai nút nhét tai, anh một bộ em một bộ, lén lút đeo vào.  

 

Lý Vân và Bạch Lộc Dư chọn ca khúc nổi tiếng “Đường núi mười tám đường cong” cho cô, Nam Mẫn sẵng giọng, sau đó bắt đầu hát: “Yo, con cháu nơi núi lớn, yo…”  

 

Tư Triết ở phòng bếp sợ hết hồn, cho rằng ở bên ngoài có van khí nào đó nổ tung, cậu ta vén rèm ra ngoài, thấy Nam Mẫn cầm micro, nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng say mê.  

 

Hóa ra là đang hát…  

 

 

 

Sau khi Nam Mẫn hát xong, Bạch Lộc Dư và Lý Vân đã không còn ngồi tại chỗ, bọn họ đều cười ngã xuống gầm bàn, cười đến mức chảy nước mắt, còn phải cố gắng nín nhịn vô cùng khổ sở.   

 

Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đã lén nhét bịt tai từ trước, ra vẻ vỗ tay cổ vũ: “Được, em gái nhỏ đúng là gừng càng già càng cay! Giỏi lắm!”  

 

Nam Mẫn cũng thích mê, cô đặt micro xuống: “Em hát khó nghe, em biết mà, nhưng cũng không cười đến mức như vậy chứ…”  

 

Cô lôi Lý Vân và Bạch Lộc Dư đang cười ngất từ dưới gầm bàn ra, đánh mỗi người một cái.  

 

Cũng biết hai ông anh này không có ý tốt.  

 

“Xin lỗi xin lỗi, bọn anh quả thật không nhịn nổi…”  

 

Lý Vân và Bạch Lộc Dư tựa vào người Tư Triết: “Tiểu Triết, cậu nói lời công bằng đi, thái sư thúc của cậu hát thế nào?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK