Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy u ám, như miếng vải bị xé rách: “Rốt cuộc em còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa?”
Đuôi mắt Nam Mẫn khẽ ngước lên, bình tĩnh nhìn anh.
Hai người đang đứng cách nhau quá gần, mà cô lại không quen với hơi thở của anh bèn lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với anh.
Giống như vô số lần anh dãn khoảng cách với cô trước đó.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự tránh né và bài xích của cô, hai mắt tối sầm lại, vất vả cong môi nở nụ cười tự giễu: “Em xem tôi như một con khỉ để đùa giỡn, chơi đùa tôi hết lần này đến lần khác, em cảm thấy vui lắm hả? Đó là sự trả thù em dành cho tôi ư?”
Khi câu cuối cùng kết thúc, giọng anh đã không thể kiềm chế được sự run rẩy, ai không biết lại tưởng là anh bị cắm sừng.
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, khóe môi khẽ cong lên, giọng mỉa mai nói: “Trả thù, vậy thì anh phải làm chuyện gì đó có lỗi với tôi trước nên tôi mới trả thù chứ. Sao vậy, tổng giám đốc Dụ cũng biết mình có lỗi với tôi, nên chột dạ, đuối lý hả?”
Đồng tử Dụ Lâm Hải co rụt lại, bị cô làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Bây giờ rõ ràng là anh đang chất vấn cô, nhưng cô lại đáp trả ngược trở về!
Nam Mẫn cười khẽ, nhưng ý cười lại không hiện lên ở đáy mắt: “Cái gọi là trả thù đó xuất hiện khi con người ta còn hận. Tôi đâu có hận tổng giám đốc Dụ, tại sao phải trả thù? Sau khi ly hôn, tôi đã chấp hành đúng nguyên tắc “đường ai nấy đi, rượu ai nấy uống”, chính tổng giám đốc Dụ đây cứ thích tìm tới chỗ tôi dây dưa. Chuyện anh mắt mù chắc cũng không phải là lỗi của tôi đâu nhỉ?”
Khóe môi Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng, răng nghiến vào nhau ken két.
Miệng lưỡi của cô rất sắc bén, anh đã được thử rất nhiều lần, mà lần nào cũng có thể đâm thẳng vào tim anh, dường như trong miệng cô có lưỡi dao cực kỳ bén nhọn, có thể dễ dàng đâm vào lòng người.
Rất lâu sau đó, khi Nam Mẫn nghĩ anh đã không thể nói nên lời, thì sự tức giận trong mắt anh dần tan đi, hóa thành một câu: “Bác sĩ Grace, ba năm trước em đã cứu mạng tôi, giúp tôi từ một kẻ suýt bị liệt nửa người có thể đứng dậy và đi đứng bình thường, tất cả đều là công lao của em, tôi rất biết ơn em, ơn cứu mạng này tôi phải trả”.
Vẻ mặt Nam Mẫn nao nao.
Đã quen nghe những lời đáng ghét của một tên thẳng nam khốn kiếp rồi, bây giờ lại nghe thấy tiếng người từ miệng anh, cô lại không quen lắm.
Cô thản nhiên nói: “Trách nhiệm của người làm nghề y thôi, không cần phải khách sáo”.
Dụ Lâm Hải nghe thế thì khẽ nở nụ cười: “Mười năm trước tôi từng cứu một cô gái, cô bé nói mình muốn báo đáp tôi, tôi cũng đã nói với cô bé như thế, nhưng cô bé vẫn đến bên cạnh tôi, xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất, cứu tôi. Nam Mẫn, ơn cứu mạng của tôi dành cho em thì em trả rồi, nhưng ơn cứu mạng của em dành cho tôi, tôi cũng phải trả”.
Nam Mẫn nhíu mày, nhìn thấy thấy độ kiên quyết và vững vàng của anh, cảm giác lạnh lẽo lại ập tới: “Tôi nói là không cần!”
“Không! Cần!”
Dụ Lâm Hải cong môi nở nụ cười nhạt: “Bác sĩ Grace, hẹn gặp lại”.
Nam Mẫn: “…”
Dụ Lâm Hải để lại một câu đầy khó hiểu rồi bỏ đi.
Nghĩ tới những lời anh nói, Nam Mẫn lặng lẽ mím môi.
Anh đang muốn báo ân đấy hả?
Nhìn thế nào cũng thấy giống báo thù mà?
Cô thật sự nghĩ rằng sau này hai người không còn qua lại nữa chính là ân đức lớn nhất anh dành cho mình, mỗi lần anh xuất hiện đều khiến tâm trạng cô trở nên rối bời.
Đúng là phiền chết người mà.
……
Nam Mẫn mượn phòng làm việc của viện trưởng để hội chẩn với nhóm bác sĩ.
Hội chẩn xong lập tức liên lạc với anh tư Lý Vân.