Nam Mẫn đắm chìm trong hương thơm của hoa, mãi đến khi nghe thấy người sau lưng nói một câu: “Gói bó hoa này lại giúp tôi nhé”, mới mở to mắt, quay sang nhìn ánh mắt sáng như sao của Dụ Lâm Hải.
Cô thoáng ngượng ngùng, tìm gì đó để nói: “Hoa này rất đẹp”.
“Em có muốn nghe lời thật lòng không?”, Dụ Lâm Hải nhíu mày.
Nam Mẫn quay sang liếc anh, cứ tưởng anh định phát biểu mấy câu ngu ngốc của thẳng nam, chuẩn bị lờ đi thì chợt nghe thấy anh bảo: “Tôi thấy người còn xinh đẹp hơn hoa”.
“…”, Nam Mẫn nghe mà sững người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, ngạc nhiên nhìn Dụ Lâm Hải.
Nó không giống những lời được thốt ra từ miệng Dụ Lâm Hải một tí nào.
Ông chủ sạp hoa gói bó hoa lại xong bèn đưa cho Dụ Lâm Hải, cười tủm tỉm nói: “Chàng trai này biết cách ăn nói ghê, bó Lady of Shalott này đại diện cho tình yêu nồng cháy vĩnh hằng đó, chúc cậu sớm ôm được người đẹp về nhà nha”.
“Cảm ơn những lời vàng ngọc của ông”, Dụ Lâm Hải nhận lấy bó hoa, lại tặng cho Nam Mẫn: “Cô Nam, mong em vui lòng nhận cho”.
Nam Mẫn nhìn bó hoa đó, nghiêng đầu: “Nhận nó không có nghĩa là đồng ý hẹn hò với anh chứ?”
Dù có hơi đau lòng nhưng Dụ Lâm Hải vẫn cố cười nói: “Tất nhiên là không rồi”.
Dù anh lạc quan cách mấy cũng không dám ảo tưởng rằng cô sẽ xóa nhòa mọi hiềm khích trước đó, quay lại với anh chỉ vì một bó hoa.
“Thế thì cảm ơn nhé”, Nam Mẫn luôn là một người rất sảng khoái, nghe anh nói thế thì không ngượng ngùng nữa, thoải mái nhận lấy, cho anh chút thể diện trước mặt người ngoài.
Tất nhiên Dụ Lâm Hải hết sức vui mừng, gương mặt lạnh lùng đó cũng trở nên hiền hòa, đuổi theo bước chân Nam Mẫn, cùng cô dạo phố.
Triển lãm hoa hồng ở thành phố Nam nổi tiếng là vì nơi này có các loài hoa không thể tìm được ở chỗ khác, tất cả đều là những giống hoa được những người thợ cẩn thận nghiên cứu và lai tạo ra, chuẩn bị tham gia cuộc thi hoa hồng.
Mỗi năm triển lãm Hoa Hồng đều có tiết mục tranh đấu, bình chọn ra giống hoa hồng tốt nhất năm nay, mấy trăm giống hoa hồng dự thi cạnh tranh, chỉ có khoảng mấy chục giống được vào vòng trong, sau đó quyết định thắng thua bằng lượng tiêu thụ.
Cuộc tranh tài được chia thành tuyến trên và tuyến dưới, quyết định bởi lượng tiêu thụ ngày hôm đó, vì thế ông chủ của các sạp hoa đều tranh thủ liên lạc với người mua trước để chuẩn bị cho năm sau, hòng có được một bảo bối giữ tiệm.
Bởi vì một khi hoa hồng quý hiếm của tiệm trở thành Hoa Vương, thì nó cũng sẽ từ một món hàng bình thường thành hàng xa xỉ, các thương hiệu quảng cáo sẽ tìm đến cửa, tài nguyên cũng cuồn cuộn ập đến.
Lần này Nam Mẫn đến triển lãm Hoa Hồng vì một mục đích khá quan trọng, đó là bộ sưu tập trang sức với chủ đề hoa hồng đã có hàng mẫu, rốt cuộc họ phải chọn loại hoa hồng nào cho sản phẩm chính của bộ sưu tập đây.
Đến đài hoa trung tâm, cô nhìn thấy những người đang quay trực tiếp nước miếng tung bay, cùng với doanh số bán hàng được cập nhật liên tục trên màn hình đèn LED. Ba thứ hạng cao nhất lần lượt là “Lady of Shalott” Dụ Lâm Hải vừa tặng cho cô, cùng với “Rose Eden” màu hồng phấn mềm mại và “Golden Celebration” màu vàng cao quý. Ba loại hoa có màu sắc khác nhau, tất nhiên cũng mang những vẻ đẹp và khí chất khác nhau.
Điểm số của ba loại hoa kia bám đuôi nhau rất sát sao, hoa rơi vào tay người nào vẫn còn chưa biết được.
“Em nghĩ loại hoa nào sẽ thắng trong hội hoa lần này?”, Dụ Lâm Hải hứng thú hỏi Nam Mẫn.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Loại hoa nào thắng không quan trọng, quan trọng là tôi thích loại hoa nào”.
Dụ Lâm Hải nhướng mày, anh hiểu ý cô.
Anh biết cô có mục đích khi tới đây, hôm đó cô đồng ý đi xem triển lãm với anh đã khiến anh rất vui. Sau đó anh mới biết cô đến xem triển lãm là vì dự án sản phẩm của công ty, đằng nào cũng phải đi.
Nhưng cô bằng lòng đi cùng anh, đó đã là một bước đột phá rất lớn, ăn cơm phải ăn từng ngụm, theo đuổi người thương cũng phải đi lần lượt từng bước.
Đạo lý này anh biết, cũng có sự kiên nhẫn đó.
Ý tưởng của Nam Mẫn rất đơn giản, cô đã chọn được loại hoa nào thì sẽ thúc đẩy để nó thành “Hoa Vương”, dù sao cuối cùng nó cũng sẽ được quyết định bằng lượng tiêu thụ.
Dụ Lâm Hải thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Mẫn, tưởng rằng cô đang băn khoăn bèn đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Thật ra ba loại hoa đó đều đủ khả năng tạo nên sức hút trên thị trường, dù cuối cùng em chọn loài hoa nào thì nó cũng sẽ theo sát làn sóng trào lưu mới thôi”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Thị trường cũng cần phải cân nhắc đó, nhưng anh đi sai hướng rồi. Trang sức châu báu Nam Thị chưa từng chạy theo xu hướng, nó chưa bao giờ là kẻ bám theo, mà luôn là người sáng tạo ra trào lưu mới”.
Dụ Lâm Hải có chút kinh ngạc nhìn Nam Mẫn, không phải kinh ngạc vì sự ngông cuồng và kiêu ngạo của cô mà là giật mình vì cô nói nó như một lẽ đương nhiên vậy.
Đúng vậy, tất nhiên rồi.
Cô nói hết sức bình tĩnh, như đang trần thuật một sự thật, nhưng Dụ Lâm Hải cũng buộc phải thừa nhận, tuy trang sức đá quý Nam Thị đã không còn như ngày xưa nữa, nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật về quá khứ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của nó.
Ba năm trước, vì chủ tịch Nam và vợ ông ấy qua đời, cộng với chủ tịch mới Nam Ninh Bách không giỏi kinh doanh khiến trang sức Nam Thị ngày càng sa sút, hình như cả nửa giới thời trang cũng dậm chân tại chỗ theo.
Trang sức đá quý Dụ Thị cũng là một thương hiệu có sức ảnh hưởng trong giới, nhưng ưu thế của Dụ Thị nằm ở kỹ thuật cắt đá cùng với những thương hiệu cao cấp, còn sự mới mẻ và ý tưởng thiết kế thì lại không bằng đá quý Nam Thị.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu, có chút tò mò về lựa chọn của cô: “Thế em thích loại hoa nào?”