Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai người đều được đưa về bệnh viện Thanh Sơn gần nhất tiến hành cấp cứu, nhưng… lành ít dữ nhiều.  

 

Thời tiết vốn đang quang đãng, đột nhiên trở nên âm u.  

 

Ông trời trở mặt quá nhanh, khiến người ta không chịu nổi.  

 

Toàn thân Nam Mẫn cứng ngắc, anh nhỏ đang không ngừng an ủi cô, nhưng bên tai cô giống như đã ngăn cách tất cả âm thanh, không hề nghe được gì.  

 

Trước mắt giống như có đèn kéo quân, bỗng nhiên lóe lên từng cảnh.  

 

Cô nhớ lại ngày hôm ấy vào mười năm trước, người đó ôm cô vào trong ngực, an ủi cô đừng sợ, con người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn ấy nói với cô ‘Tôi tên là Dụ Lâm Hải’.  

 

Cô không nhớ ba năm trước anh đối xử lạnh nhạt với mình như thế nào, chỉ nhớ những lần anh xin lỗi, những lần ân hận, những lần hao tâm tổn sức muốn cô vui vẻ.  

 

Cô yêu một người đàn ông suốt mười năm.  

 

Trong mười năm cô yêu anh nhất, người trong lòng anh lại không phải là cô.  

 

Trong nửa năm nay anh muốn theo đuổi lại cô, cô lạnh nhạt, bài xích, từ chối, chê bai, thậm chí chán ghét.  

 

Cô trả lại cho anh gấp mười gấp trăm lần những bất công anh đã từng đối xử với cô, trả thù rất vui vẻ, cô mạnh mẽ, đã nói không yêu thì chính là không yêu.  

 

Nhưng tại sao vào lúc này, tất cả những gì cô đang nghĩ đều là nghĩ về mặt tốt của anh?  

 

 

 

Mặt xấu của anh thì sao?  

 

Tại sao đột nhiên cô không nghĩ ra?  

 

Cô chết lặng bước xuống xe, đi đến cửa bệnh viện Thanh Sơn, cô đột nhiên dừng bước, không dám đi vào trong.  

 

Cô có chút sợ hãi.  

 

Lạc Quân Hành nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt và môi không một chút huyết sắc, anh ta đi tới ôm cô, xoa vai cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh cả ở bên em”.  

 

Nam Mẫn vào trong bệnh viện, đi thang máy lên tầng.  

 

Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy từng tiếng gầm thét xen lẫn tiếng nức nở.  

 

“Lúc đưa người vào vẫn còn có thể hô hấp, rõ ràng cậu ấy có hơi thở mà, các người dựa vào cái gì chữa chết người ta rồi, dựa vào cái gì?!”  

 

“Mấy người không phải thầy thuốc sao? Cứu người đi! Mau cứu người đi mà!”  

 

“Mấy người mau cứu cậu ấy, tôi cầu xin mấy người…”  

 

Triệu Húc túm cổ bác sĩ, có khóc, có hét, có náo loạn, cuối cùng khóc không thành tiếng.  

 

Hà Chiếu ôm anh ta, muốn ngăn cũng không ngăn được, cùng anh ta ngồi xổm dưới đất.  

 

Hai người đàn ông cao bảy thước, vành mắt đỏ ửng, ôm đầu khóc lóc.  

 

Vệ sĩ áo đen ở bên cạnh đứng dựa

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK